Truyện ngắn

CƯỚI...SAO PHẢI CUỐNG?


Một đám cưới đẹp nhất là lúc nào? Không phải khi đi xin dâu, đêm tân hôn hay lúc... đếm phong bì. Hóa ra một đám cưới đẹp nhất là khi người ta quyết định sẽ có một đám cưới vào ngày X tháng Y năm Z. Tức là đã đi hỏi ông bà thầy bói nào đó xem ngày. Vì sao nó đẹp?

Vì nó là cái mà người ta chờ đợi. Hóa ra, sự chờ đợi cũng ấn chứa hạnh phúc trong nó. Vì có điều đáng đế ta chờ đợi.

Không có sự chờ đợi nào mới thực sự là rỗng. Khi bạn biết mình đang chờ đợi điều gì đó thì bạn hãy vui đi. Bởi bạn sẽ chẳng vui nổi đâu nếu bạn chẳng có điều gì để chờ đợi cả.

Hôn nhân là một câu chuyện dài không có điếm kết (mà chẳng ai khi bắt đầu một cuộc hôn nhân lại mong nó có điểm kết thúc cả). Vì thế dù buồn hay vui nó cũng là cả một hành trình đòi hòi nhiều hy sinh.

Hoa trái sẽ khai sinh từ sự biết điều. Hôn nhân là một chiếc xe chạy nhiên liệu là sự biết điều. Nó sẽ chết máy nếu như bạn không biết điều. Sự biết điều bao gồm cả khả năng diễn kịch làm người thua cuộc. Trong tất cả các cuộc tranh luận, hãy biết lúc nào cần thua cuộc thì mới có thể thắng cuộc ở các chặng sau.

Cảm giác trở về nhà mình sẽ rất rõ rệt với những người bắt đầu cuộc hôn nhân. Bạn biết từ bây giờ, mọi con đường đều dẫn đến một nơi: Ngôi nhà của mình. Điều đó tuyệt vời hơn bất cứ điều gì bạn đã trải qua. Đây là đích đến cuối mỗi ngày của bạn.

Hôn nhân mang đến cho bạn cả những bữa cơm nữa. Đó là những bữa cơm mà chỉ riêng đôi mắt lấp lánh của người kia cũng đủ khiến bạn không cần đến thịt thà cá mú. Cơm ngon đến tròn lẳn bụng hay vì cảm giác ấm áp khiến bạn no căng? Hôn nhân tuyệt diệu như thế đấy!

Tôi nhớ, ngày tôi đi xin dâu. Tôi nhắn cho một cậu em: Run quá! Cái run của kẻ dại dột lần đầu tiên dám thử sức tại đấu trường lớn: Hôn nhân. Nhưng rồi, sáng hôm sau đêm tân hôn, tỉnh dậy thấy bên cạnh mình là một người phụ nữ, cảm giác ấy rất kỳ diệu. Cái giường khi ấy chẳng khác gì một con tàu chiến và mình biết, mình sẽ phải chỉ huy con tàu đó cho một hải trình lớn. Đối phó với hàng loạt những kẻ thù như sự nhàm chán, sự không biết điều, những mâu thuẫn, khác biệt...

Hôn nhân: Đó là một câu chuyện và thực sự là một câu chuyện nên viết cho cuộc đời mình.

Tag : ,

MOMG MANH TÌNH ĐẦU

Ðạp xe lòng vòng, rốt cuộc em lại quay về chốn cũ, ngồi lại một chỗ ngồi – cái nơi quen thuộc mà cả anh và em thường đến vào những chiều thứ bảy. Cảnh vật đều như xưa chỉ khác một điều là bên em không có anh như ngày nào, anh ra đi để lại cho em biết bao kỷ niệm... kỷ niệm nhạt nhòa... 

Có nhiều lúc em tự hỏi “Quá khứ” là gì? Phải chăng là những gì thuộc về ngày hôm qua, nhưng em lại sợ phải đối diện với nó – em không muốn chúng thi nhau xâu xé trái tim em. 

Em còn nhớ, ngày ấy em đã dặn lòng mình không được yêu bất cứ một ai khi còn đi học. Năm đầu tiên trôi qua êm đềm, nhưng sang năm mười một bỗng anh từ đâu chuyển đến lại rơi ngay vào lớp 11A2 này. Từ đó “trái tim sắt đá” của em bắt đầu biết rung động trước anh. Rồi trong một lần tình cờ anh giúp em gắn lại sên xe chúng ta trở thành đôi bạn thân, thời gian trôi qua chúng ta đã vượt qua giới hạn tình bạn để đến một tình yêu, em đã đón nhận tình yêu của anh một cách trân trọng - nhiệt tình và xem như là kho báu của đời mình! 

Thấm thoát mà cả hai đều tốt nghiệp PTTH, rồi cùng thi vào Ðại học. Nhưng em không may mắn như anh - đậu Ðại học Ngoại ngữ với số điểm khá cao đủ để cả hai cùng “nở mũi”. Lần đó anh vui lắm, anh đưa em đi chơi khắp nơi và lần đầu tiên anh hát cho em nghe những bài tình ca nồng thắm nhất, em không ngờ được đó là lần cuối cùng chúng ta bên nhau. 

Từ khi vào Ðại học, anh càng lúc càng thay đổi lạ lùng. Anh không còn đến trường với chiếc xe đạp cọc cạch mà ngày nào sóng đôi bên em, anh thường hay nói: “Học sinh đi xe đạp lãng mạn hơn”, thay vào đó bây giờ là một chiếc Suzuki mới “cáo” – model mới đang được nhiều bạn trẻ ưa thích! Em như cảm nhận được một điều anh đang dần xa em, và điều ấy đã đến vào một ngày em không mong đợi... 

Hai cô bạn thân đến chơi chẳng biết vô tình hay cố ý đã để lộ “Hôm qua tao gặp B kè một con nhỏ model dữ lắm”. Thấy em buồn nó lại an ủi “B tệ lắm, mày không đáng buồn vì hắn đâu!” Em giả vờ thờ ơ “Tao chả buồn!” Nhưng có ai biết thật ra em đã cố cắn chặt đôi môi để khỏi bật lên tiếng nấc, để nghe cõi lòng mình – tê tái – nát tan... Chúng ta chia tay nhau từ đó, dẫu biết rằng thời gian là phương thuốc nhiệm màu để người ta quên nhau, nhưng để quên anh – quên mối tình đầu thì thời gian không là gì cả. 

Một buổi chiều sắp xếp lại tủ sách - một nhành Ti-gôn rơi ra từ một quyển sổ - Nhành hoa ngày nào biết em yêu thích anh đã hái tặng em. Em đem nó ép vào quyển sổ cất kỹ trong tủ như cất giấu ẩn số của đời mình, thời gian trôi qua em vô tình quên đi nó như anh đã dần quên em. Thế mà giờ đây bất ngờ trông thấy nó - kỷ niệm ngày nào như thác đổ tràn về - em lại nhớ đến anh - một mối tình mang hình tim vỡ... 

Nhành hoa ngày xưa giờ đây không còn tươi tắn nữa. Nó đã khô héo và đang bước bào giai đoạn mục rữa, mà cũng phải thôi! Lòng người còn thay đổi huống hồ gì nó chỉ là một nhành hoa vô tri, vô giác. Giờ ngồi đây viết những dòng này không biết anh có đọc và có hiểu hay chăng? Có một con bé đã dại khờ yêu anh - vẫn mãi yêu anh dù anh đã tình nguyện bước ra khỏi cuộc đời nó một cách nhiệt tình...

Sưu Tầm
Tag : ,

ĐỪNG HÔN EM!

NÀY, ĐỪNG HÔN EM! HÔM NAY EM DÙNG SON TRUNG QUỐC ĐẤY!

***** “Tối nay rảnh không?”
“Làm gì?” 
“Chị giới thiệu thằng bạn cho em” 
“Thôi chị ơi T.T” 
“Sao lại thôi? Tuổi cô tập tành yêu đi là vừa rồi, 19 rưỡi rồi đấy!” 
“Nhưng mà em ngại” 
“Đừng có nhưng mà, tối nay 8h ở T-rex, không đến đừng gọi chị là chị nữa. Bảo đảm lần này có người miệng lưỡi còn thâm hơn cả cô, không bao giờ thua cô được”


Nó ném điện thoại lên giường, vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Cuộc đời nó chắc phải ”có phúc” lắm mới có bà chị họ thích lo chuyện bao đồng thế này. 10 lần được bà í giới thiệu bạn bè gì đó thì 11 lần nó xoắn xít khiến người ta lắc đầu chạy mất, và bà chị lại là người ”thu dọn tàn cuộc” cho nó. Thôi thì (lại) đi cho bà í vừa lòng.
—– 7:45 pm – cafe T-rex Nó đến sớm 15 phút, chọn bàn cạnh lan can tầng 2 đã quá quen thuộc và gọi một ly Eskimo float. Đảo mắt qua giá sách ở cạnh cầu thang, nó bị thu hút bởi quyển I, Coriander bìa bản tiếng Anh đang nằm im lặng. Quyển sách như có nam châm, còn nó là một khối sắt cỡ lớn đang bị hút lấy. Săm soi cái bìa sách một lúc lâu, nó mới cầm quyển sách về bàn của mình, và rồi nó giật mình khi có một thằng con trai đang ngồi ở bàn của nó. 
- Này! - Mình quen biết gì nhau à? 
- Không quen, nhưng anh đang ngồi bàn của tôi. 
- Sao cô biết đây là bàn của cô? 
- Ly Eskimo float này là của tôi còn gì? 
- Cái tôi đang uống là Grasshoper, có ca cao trắng trong đấy, không tin thì nếm thử đi. Cứ thấy cái gì xanh màu bạc hà thì đều là Eskimo float hết à? Ly Eskimo float của cô ở bàn bên kia kìa!

Nó nhìn sang cái bàn gần đó – hướng mà anh chàng kia hất hàm, mặt dại ra vì quê. Đúng là có một ly xanh màu bạc hà nữa ở bàn bên kia. Đúng lúc đang lúng túng thì chị nó từ dưới lầu vọt tới rồi rú lên như phải bã: 
- Ơ hai đứa quen nhau trước rồi à? Cũng duyên ghê gớm nhể? Thôi đi trước nhé, đằng nào cũng quen biết hết cả rồi cần gì chị nữa! 
- Ế… - Ở lại vui nhé! Cứ từ từ làm quen đi! Dứt lời, chị nó vọt mất như thể dưới chân có gắn tên lửa, để lại 2 người đang ngơ ngác chẳng hiểu đầu đuôi, đặc biệt là bộ dáng của nó 
– mồm há hốc và mắt trợn to vì chẳng hiểu mô tê gì. Mãi vài phút sau, tên con trai kia mới mở lời trước 
- Ô kỳ làm sao cái bộ rănggggg, cái thò cái thụt đứng lăng nhăngggg, trong mồm rộng thế sao không đứnggggg, đứng cả ra ngoài hóng gió trănggggg… 
- Này, anh có thể thôi cái kiểu chọc ngoáy xiên xỏ người không quen như thế không? 
- Tôi đâu có chọc ngoáy, tôi đọc thơ mà! Cô nghĩ ai cũng mở miệng là xiên xỏ như cô à? 
- Ừ thì anh đâu có chọc ngoáy, anh đọc thơ đá xoáy tôi thôi chứ giề, thôi khỏi phải cãi, stop cái problem này tại đây. Nó xoay lưng đi về bàn của mình, bưng ly Eskimo float lên uống và suýt tí nữa phun ra vì mùi vị này sao lạ quá. Đúng lúc đó thì tên con trai sau lưng cười phá lên 
- Hehe, trêu cô tí thôi, Eskimo float ở đây này, cô vừa uống Grasshoper của tôi đấy. Một cái đặc một cái lỏng tôi đổi mà cũng không biết sao? - Tức là anh biết tôi từ trước à?
- Không, lúc tôi đi lên thì chị chủ quán bảo người tôi cần tìm ngồi ở bàn số 6 cạnh lan can, đi lên thấy cả tầng hai có một mình cô mà cô săm soi cái bìa sách kĩ quá nên định trêu cô một chút thôi. 
- Có ai nói cho anh biết hành động của anh là đang vùi dập mầm non của Tổ quốc không? 
- Cô vừa nói cho tôi biết còn gì! Nó tức đến nóng mặt, cầm ly Grasshoper để xuống cái bàn anh chàng kia đang ngồi, ném luôn quyển sách xuống bàn, sau đó vươn tay kéo ly Eskimo float về phía mình và đưa lên miệng. Đúng lúc ấy thì tên con trai cũng đưa tay nhấc ly Grasshoper lên uống. 
- Có ai nói cho cô biết ăn nước bọt của người nào thì sẽ nói chuyện giống người đó không? 
- Có ai nói cho anh biết anh vừa uống ngay dấu son môi của tôi không? 
- Ơ… - Hôm nay tôi dùng son Trung Quốc đấy, chúc anh sớm sớm ung thư môi, miệng, thực quản, dạ dày, ruột non, ruột già, hậu môn mà chết nhéééé. 
- Cái đứa nuốt son nó bị không nặng như cái đứa dùng son đâu! 
- Anh có cảm thấy càng lúc cuộc nói chuyện càng có xu hướng đen tối và dễ gây hiểu nhầm hơn không?
- Chỉ có người suy nghĩ đen tối mới quy chụp tất cả mọi thứ thành đen tối thôi!

- … Cuộc nói chuyện của nó và tên con trai kia chỉ xoay quanh chuyện xoắn xít đá đểu nhau, nhưng không thể phủ nhận rằng nó rất có hứng thú đối với việc này, và cả buổi tối hôm đó chưa hề có đề tài nào bị bế tắc. 2 đứa miên man mãi đến lúc mẹ gọi nó về, lúc đó đã gần 10h tối.

* * * 11 p.m Điện thoại báo tin nhắn từ một số máy lạ
“Ê” 
“Ai đấy?” 
“Thằng uống Grasshoper ban tối” 
“Sao anh có số của tôi?” 
“Tôi không biết xin chị họ em à?” 
“Xin số về thờ nhau chắc? Thân quen gì đâu” 
“Tôi xin số làm quennnnn” 
“Ngớ ngẩn” 
“Tôi bị thích em đấy” 
“Điên à?” 
“Điên đâu? TIẾNG-SÉT-ÁI-TÌNH, hiểu không?” 
“Không” 
“Không thì thôi, tôi biết loại con gái như em thì EQ lúc nào cũng tụt hậu hết” 
“Ờ” 
“Lần này đố em chạy khỏi tôi” 
“Anh làm ơn hành xử giống người 22 tuổi một chút được không? Bị điên à” 
“Không, tôi đang bắt đầu tán em đấy” 
“Kệ anh, dở hơi!” Mãi một lúc sau, không thấy tin reply nó mới ném điện thoại đi ngủ, tưởng rằng mọi sự đã rồi…

* Ngày tiếp theo Điện thoại đổ chuông lúc 6:30 sáng làm nó giật mình tỉnh giấc, còn đang lơ mơ nó đã vội vàng bắt máy không thèm nhìn số - Mày điên à con? Giờ này gọi nhau dậy lên bàn thờ ngồi hả con lợn? H.nay làm gì có tiết nào lúc 7h đâu 
- Nếu mẹ em gọi thì em cũng nói thế à? 
- Ơ, anh là… 
- Grasshoper 
- Sáng sớm đã phát bệnh rồi, gọi tôi làm gì? 
- Làm đồng hồ báo thức cho em thôi! 
- Giờ này dậy ăn cám chắc? 
- Anh thích em rồi! 
- Câu trước với câu sau liên quan nhề? 
Ơ, cái gì cơ? 
- Anh thích em rồi! Tút…tút…

* Ngày thứ 2 Lại một cuộc gọi vào 6:30 sáng 
- Alôôôô… 
- Anh thích em 
- Đồ thần kinh Tút…tút…

* Ngày thứ 3 6:30 sáng 
- Lại gì nữa? 
- Anh thích em 
- Chim cút! Tút…tút…

* Ngày thứ 10 6:30 sáng 
- Anh không thấy phiền à? 
- Không 
- Tại sao? 
- Anh thích em 
- Nhưng mà tôi thấy phiền lắm đấy! 
- Kệ em Tút…tút…

* Ngày thứ 30 6:30 sáng 
- Anh đừng có gọi tôi nữa được không? Cả tháng trời tôi không được ngủ ngon rồi đấy! 
- Không, anh đã nói anh thích em mà 
- Thích làm phiền thì có! 
- Đâu, anh muốn nghe tiếng em đầu tiên mỗi lúc dậy cả muốn em nghe tiếng anh đầu tiên khi thức thôi. Nếu không thích em có thể tắt máy, rõ ràng em cũng thích anh nên 30 ngày liền đều nghe điện thoại của anh - Đồ điên! 
- Thôi từ nay anh không dám thế nữa… Tút…tút…

Ngày thứ 31 Nó thức dậy từ 6:29 để chờ điện thoại của anh, nhưng đến 7:30 rồi 8:30 vẫn chẳng thấy cuộc gọi nào làm nó đâm sốt ruột, bấm số gọi cho bà chị họ 
- Gì đấy? 
- Chị biết nhà thằng kia không? 
- Thằng nào cơ? 
- Thằng hôm trước chị giới thiệu cho em đấy! 
- À, tìm nó làm gì? Chị tưởng cô ghét bị nó làm phiền lắm chứ? Giờ lại đi xin địa chỉ… 
- Thì chị cứ cho đi 
- Rồi rồi, cô cứ đến đường A ngõ B, đến cái quán cafe thì rẽ trái xong đi thẳng, rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải rồi đi thẳng, rẽ phải, thấy căn nhà sơn màu xanh lá thì bấm chuông. 
- Nói đi nói lại sao giống từ ngõ B thông sang ngõ C thế? 
- Còn gì nữa! Thông minh phết 
- Thế sao từ đầu không bảo rẽ vào ngõ C luôn đi? 
- Quan trọng hóa vấn đề là một nghệ thuật… Tút…tút…

Nó đến ngõ C lúc trời đã nắng gắt, không mũ không áo. Tự thừa nhận mình thích anh chỉ qua 1 lần gặp và hơn 30 lần cãi nhau thì hơi điên nhưng mà là thật. Đi sâu vào ngõ C, cuối cùng nó cũng tìm được căn nhà màu xanh nho nhỏ với dây leo phủ kín hàng rào. Lúc nó hít thật sâu và bấm chuông cửa cũng là lúc có người bước ra, và nó giật mình vì người kia trông tàn tạ quá. 
- Ơ, sao em đến đây? 
- Không đến thì đâu có thấy được cái bộ dạng “tóc rễ tre chải lược bồ cào” này của anh. Nó vừa đáp vừa bị anh lôi xềnh xệch vào nhà, trên bàn còn bát cháo trắng ăn dở và một túi thuốc đủ màu nhìn đã muốn Nôn, và gói thuốc P là thứ làm nó chú ý nhất 
- Anh đau bao tử à? 
- Ừ thì… 
- Sáng nào cũng dậy lúc 6 rưỡi mà không ăn sáng sao? 
- Không, gọi em xong thì anh đi ngủ tiếp 
- Đồ dở người! 
- Đâu dở người bằng em, nắng gắt thế này mà ra đường không mũ không áo gì cả, định phơi một nắng rồi đem bán như mực à? Nói xem, chạy đến đây làm gì? 
- Thì… anh chủ động 31 lần rồi phải để em chủ động 1 lần chứ! Em thích anh… 
- Nhưng mà anh hết thích em rồi! 
- … 
- Anh yêuuuuuu em Dứt câu, anh cúi xuống định hôn lại bị nó đẩy ra 
- Này, đừng hôn em! Hôm nay em dùng son Trung Quốc đấy! Nuốt son lại ung thư vú chết bây giờ! 
- Có ai nói cho em biết là đàn ông không bị ung thư vú không? 
- !@&%#^$*()

* * * Một ngày nắng đẹp tại tầng 2 cafe T-rex, bàn số 6 
- Này 
- Gì? 
- Sau này í 
- Sau này làm sao? 
- Sau này nếu mà em không còn là người yêu anh nữa… 
- Thì sao? 
- Sẽ có đàn ông thay em yêu anh, hehe 
- Anh cũng rất hi vọng lúc đấy sẽ có đàn bà thay anh yêu em 
- Sao anh không lãng mạn gì hết thế? Phải nói là “anh sẽ cố gắng tự yêu mình, không để con nào chen chân vào được” chứ! 
- Anh đâu có bị điên, nói liên thiên nữa anh lại hôn em đấy! Có chịu an phận chơi ngoan không? 
- Này đừng hôn em! Hôm nay em dùng son…
- Vì hôn em anh bằng lòng xin chết, nhưng anh thề phải ăn hết cái tết thứ 90. Chạy đằng trời nhé! 
- Đùa thôi, người ta dùng hàng Việt Nam chất lượng cao đấy! ;


Tag : ,

100 NGÀY THỬ YÊU

Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao……Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ….

- Chán thật đấy – Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui…

- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao….Việt đáp lại chán nản

Cả hai im lặng một lúc lâu

- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói

- Trò chơi gì cơ???

- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày…anh nghĩ sao??

- …..Được thôi….dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời

- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta…Thế anh muốn đi đâu nào??

- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu…

- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim….buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại….Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau…Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh……

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên….mọi chuyện đến quá nhanh…lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn…Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao….Một ngôi sao băng bay qua…Linh ước….



Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên…..lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác “may mắn” nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm…Linh rủ Việt vào xem thử…Bà ta nói với cả hai: “các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có”….rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển….họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng



Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản….Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao….Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23

- Em khát quá-Linh nói

- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??

- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về………Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương…Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng….Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt………Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa

Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.

- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản….Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều.vì yêu em nên anh mới nghĩ ra trò chơi này để được gần em..giờ anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!

11h58

Việt à…- Linh bật khóc-….Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng…nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh…hãy quay về với em đi…Em yêu anh…

Đồng hồ chỉ 12h chiều….tim của Việt ngừng đập….và đó là ngày thứ 100…!

Sưu Tầm
Tag : ,

YÊU KHÔNG SEX THÌ KHÔNG THỂ GẦN GŨI


Những ngày sau đó cô không vào nhà nghỉ với anh nữa, vì cô không muốn biến tình yêu của mình thành thứ dục vọng tầm thường kia.


Cô ngơ ngác hỏi anh khi hai người đã nằm trên cùng một giường. Cánh tay anh làm gối cho cô, hai mắt anh nhắm nghiền để trả lời những câu hỏi vu vơ nhưng rất ngây thơ của cô. Họ vừa vui vẻ xong, đó là lần thứ mấy cô cùng anh vào nhà nghỉ, cô cũng không nhớ rõ. Vì cô chỉ đếm được khi nó bằng số đầu ngón tay mà thôi.

Cảm giác hạnh phúc đang dâng trào trong lòng cô, cô thấy yêu anh nhiều hơn sau mỗi lần ân ái và rồi cô lại lép vào lòng anh như một đứa trẻ mới lớn. Không, cô đã 25 tuổi rồi, đâu còn trẻ con như trước nữa, nhưng bên anh cô thấy nhỏ bé vô cùng.

Yêu nhau 4 tháng, cô đã trao cho anh đời con gái của mình. Anh hạnh phúc vì có cô bên cạnh, cảm thấy trân trọng cô hơn bao giờ hết vì biết anh là người đàn ông đầu tiên của cô. Cô cũng khát khao anh, nhiều đêm nằm ngủ nhớ anh da diết cồn cào và chỉ ước giá như có anh ở bên thì tốt biết mấy. Thời gian cả hai gặp nhau không nhiều, thế nên nơi trú chân yên bình nhất, không gian riêng thích hợp nhất của họ chính là nhà nghỉ. Cô theo anh vào đó nhiều lần, những lần đầu còn ngượng ngạo nhưng rồi cũng thành quen.

Cô nằm bên anh, nghe tiếng đập của nhịp tim và thì thào hỏi: “Anh có yêu em nhiều không?”. Anh trả lời ‘có’. Rồi cô lại hỏi: “Anh có nhớ em không, em nhớ anh lắm, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh anh”. Rồi anh lại trả lời ngắn gọn: “Ừ, anh cũng nhớ em”. Cô lại hỏi: “Lần đầu tiên mình động vào nhau là lần nào, anh còn nhớ không?”. Anh nói “quên làm sao được, anh nhớ chứ”. Cô ngập ngừng tiếp: “Nếu như em không cho anh động vào người em thì không biết giờ mình thế nào nhỉ?”. Anh trả lời thẳng thắn khiến cô rớt nước mắt: “Thế chắc anh không yêu, chắc là không có ngày hôm nay”. “Thế sao?”, cô run run hỏi: “Nếu thế anh không yêu em vì em không ‘cho’ anh à?”. “Ừ, rất có thể vì như thế hai người không thể gần gũi nhau, yêu nhau thì phải gần gũi nhau như thế này. Yêu mà không sex thì không thể gần gũi”.

Nghe anh trả lời, cô quay lưng lại không nói lời nào, nước mắt bắt đầu tràn ra, cô khóc. Anh thấy cô run rung nên quay lại, vòng tay qua eo cô và ôm thật chặt. “Em làm sao thế? Anh nói sai gì à? Chuyện đó có gì lạ đâu, quan trọng là anh yêu em thật lòng, chân thành. Nếu yêu em mà không được gần gũi em, anh sẽ rất nhớ nhung. Đâu phải cứ giữ gìn cho nhau mới là tốt, quan trọng mình không thể xảy ra những điều đáng tiếc khó xử là được”. Cô không nói gì chỉ biết khóc. Trong đầu cô nghĩ, “hay anh yêu mình chỉ vì những lúc thế này”?


Nhưng người ta nói, tình yêu phải có tình dục. Vậy những cô gái có người yêu có giữ được sự trong trắng hay không khi những cám dỗ của đối phương cứ lớn như vậy.

Những ngày sau đó cô không vào nhà nghỉ với anh nữa, vì cô không muốn biến tình yêu của mình thành thứ dục vọng tầm thường kia. Anh gọi điện cho cô, nói yêu thương và nhớ nhung cô, cô vẫn đáp lời và hiểu tấm lòng của anh. Cô cũng biết, anh thật lòng với cô nhưng cô không muốn tiếp diễn như vậy nữa. Đôi khi sự thẳng thắn của anh khiến cô nghi ngờ.

Nhưng người ta nói, tình yêu phải có tình dục. Vậy những cô gái có người yêu có giữ được sự trong trắng hay không khi những cám dỗ của đối phương cứ lớn như vậy. Cô lại nghĩ, nếu như cô chưa ‘cho’ anh thứ quý giá ấy, liệu rằng anh có thật sự yêu cô, và khi đã cho đi rồi, lâu dần có thành chán? Vợ chồng chăn gối không hòa hợp còn chán nhau, nói chi chuyện cô và anh chưa lấy nhau. Thôi thì chấp nhận sự thật này, coi như đó là chuyện ngẫu nhiên trong tình yêu và phải tìm cách thay đổi nó. Con gái khi yêu thường hay yếu mềm nhưng đừng quá lụy tình, quá si mê để rồi phải đau khổ. Cô nghĩ, bớt đi nhà nghỉ với anh cũng là một cách giữ tình yêu.

Tag : ,

EM SẼ KHÔNG LÀM BỒ NGƯỜI KHÁC NỮA !


"– Anh biết không? Em từng hi vọng anh không giống như những người con trai khác, em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng anh cũng như Nguyên, cũng sẵn sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác. Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ".



– Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là thật.

– Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em, em cũng như chị Linh thôi.

– Em không tin anh sao?

– Tin ư? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu trong suốt một thời gian dài.

– Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.

– Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có chỗ cho tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em không cần bồ nữa. Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc chắn không bao giờ em làm bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh phúc."

***

– Làm bồ của anh nhé!

– Làm bồ?

– Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.

– Ơ kìa, em có đùa đâu, em nói thật mà, ừ thì làm bồ. Thế làm bồ là như thế nào ạ?

– Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người yêu, thế thôi.



– Anh nói thật đấy à.

– Ừ anh nói thật

– Tại sao? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì?

– Vì anh thích em.

– Thích em, nhưng... À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào tròng, đừng nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.

– Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh em, cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có thể nói hết với em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh thật hơn, không phải chỉn chu như ở bên cạnh người yêu anh.

– À, em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng. Em quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.

– Còn nữa, làm bồ...sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em...

– Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.

– Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng nịu, được vỗ về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế nữa...

– Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.

Trang đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao hôm nay Tùng lại nói những điều như thế.

***

Hai tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Trang, Tùng như một người anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử chỉ, biết quan tâm và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi chơi hay gọi điện cho cô những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Trang tin tưởng và quý mến anh.

Còn đối với Tùng thì khác, ngay từ lần đầu tiên gặp Trang, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và cách nói chuyện thông minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Trang như một ẩn số bắt buộc Tùng phải đi khám phá.





Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm đam mê vì cả Tùng và Trang đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nếu Tùng không thích Trang đến như vậy.

– Alo

– Em đây, Trang đây.

– Uh! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như anh chưa nói gì nhé.

– Vâng

– Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi?

– Em vẫn bình thường anh ạ.

– ...

– Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.

– Không ...có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi...Thế thôi anh nhé, em chào anh.

Tít tít...

Ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Tùng vội vàng bấm số gọi lại cho Trang, chắc chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm nay lại ít nói thế.

– Trang hả em, em có chuyện buồn đúng không? Kể cho anh nghe đi? Sao lại giấu anh thế?

– ...Anh ơi... – Giọng Trang run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.

– Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.

– Không có gì đâu anh ạ.... em với anh Nguyên, chia tay rồi.

– Sao lại thế? Anh không hiểu.

– Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.

– Có chắc không em? Em nói chuyện với Nguyên chưa? Phải bình tĩnh em ạ, em nên tin người yêu em.

– Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh?

Trang hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào những gì mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản bội. Người mà ai cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô. Cô đau đớn và uất hận, cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình yêucủa cô. Cô muốn trả thù.

Lặng đi một hồi lâu để lắng nghe tiếng khóc của Trang, Tùng cảm thấy một nỗi buồn tê tái. Anh thương Trang, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

– Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.

– ...

– Vâng, em nín....Từ ngày mai... anh làm bồ của em nhé.

– Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa em nhé. Anh đùa thôi mà.

– Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.

– Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô bé.

– Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu. Được chăm sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào em muốn.

– Em...em lấy anh ra để trả thù Nguyên hả?

– Không... – Trang ngập ngừng.

– Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.

– Vâng, anh ngủ ngon.

Lần này, Tùng là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Trang, anh biết cô nói như vậy để trả thù Nguyên, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh thấy vui và đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều này.

***

7 giờ tối hôm sau.

– Em muốn đi đâu?

– Đi xem phim được không ạ?

– Ừ được.

– Anh có sợ chị Linh nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không?

– Sợ gì hả em, Linh hiểu mà, anh cũng kể với Linh về em. Linh bảo quý em lắm đấy.

-Thật vậy ạ?

– Ừ, thật.

Anh cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Linh đều bù đầu với công việc, Linh cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho rằng mình hết tuổi ấy rồi. Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm những việc chỉ người lớn mới hiểu. Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.



Tùng phóng xe đi về, mùi hoa sữaphảng phất trong không gian, anh thấy yêu đời lạ, Trang như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác mà lâu rồi anh chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất ngờ chuông điện thoại reo, là Linh gọi.

– Alo, anh đây.

– Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế?

– À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ! Sao thế tình yêu của anh?

-- À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Nga bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với cô bé nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao giờ đi xem phim đâu.

– Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. – Tùng giật bắn người, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.

– Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.

– Ừ hôn em.

Linh vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Tùng, anh chưa bao giờ kể với Linh về Trang như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện người yêu đưa một cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Tùng có thể nói cho Trang là anh đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện không cho phép, nhưng anh cho rằng mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.

***

Đã một tuần kể từ ngày đi xem phim, Tùng chưa gặp lại Trang, hai người vẫn gọi điện thoại và nhắn tin cho nhau như thường lệ. Nhưng Tùng bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ đang lớn dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu.

Hôm nay Trang gọi điện và mời anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô bé có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi nhưng sợ sẽ khiến Trang buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không nhiều tiếng cười, chỉ là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà suy nghĩ cùng tách café được khuấy liên tục.

– Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh?

– Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.

– Sao lại thế ạ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu?

– Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu và bồ em ạ.

– Uh, anh tự tin nhỉ.

– Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?

– Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.

Trang đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm, nhưng cô vẫn cười thật tươi với Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.

– Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.

– Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Linh.

– Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.

– Ừ.

Vừa cúi xuống để gài dây mũ, Trang bất chợt thơm nhẹ vào má Tùng và nói khẽ: " Em thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh."

Câu nói và cái thơm bất ngờ khiến Tùng bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh phúc xen lẫn bối rối. Anh giống đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Anh muốn nói không, muốn từ chối lời đề nghị của Trang, nhưng chính sự tham lam của người đàn ông ngăn anh lại. Anh thích sự mới mẻ Trang mang đến. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ giây phút ấy họ là tình nhân.



***

23 giờ 15

Tin nhắn của Trang

- Em nhớ anh

- Anh cũng thế.

23 giờ 30

- Em nhớ anh

- Anh biết rồi mà, anh nhớ Trang lắm.

- Em thích anh.

Tùng tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu của Trang.

- Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.

- Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.

- Khoan đã, sao lại mai hả em?

- Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.

11 giờ 30 trưa ngày hôm sau.

– Anh xuống dưới cổng cơ quan đi, em đang ở đấy.

– Sao em lại đến cơ quan anh?

– Anh xuống đi rồi biết.

Tùng vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Trang đến cơ quan anh làm gì, mọi người ai cũng biết Linh là người yêu anh, anh sợ ai đấy nhìn thấy Trang rồi lại nói cho Linh. Anh thấy lo lắng thực sự.

– Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.

– Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Tùng vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lả tả xuống mặt.

– Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận ra em đâu, anh đừng lo.

– Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.

Anh đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Trang cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm Trang làm cho anh thật ngon, Tùng cảm động lắm. Chưa bao giờ Linh làm như vậy với anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Trang, anh thấy mình là một người may mắn.

Hôm sau nữa.

– Lạnh anh nhỉ.

– Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh

– Không.

– Thế để anh ôm em nhé.

– Vâng.

Tùng kéo tay Trang vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Trang và anh đan xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không còn nữa. Chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được những gì anh mong muốn.

– Anh hôn em nhé.

– Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.

– Tại sao?

– Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.

– Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.

– Uh.

Thơm nhẹ lên đôi má phúng phínhcủa Trang, Tùng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều. Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình, những hành động cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là lố lăng ngớ ngẩn, bây giờ anh làm rất thích thú nữa.

Hình ảnh Trang lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô, anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm.

***

Những ngày tiếp theo, Tùng như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử chỉ ngọt ngào dễ thương của Trang. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành động bất ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không thừa nhận mình đang dần dần yêu Trang, anh vẫn nghĩ mình là một người biết phân định rõ ràng giữa cảm giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí giải nổi. Anh ghen với những ánh mắt khác nhìn Trang, giận dỗi khi cô có những tin nhắn tán tỉnh của những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm như không quan tâm.



Trang không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của anh mà thôi.

– Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.

-- Không, trú mưa đi anh.

– Muộn rồi mà, em lạnh không? Có sợ về muộn không?

– Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh. Lạnh thì em ôm anh.

– Ừ. Dừng ở đây nhé.

Tùng vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạbao giờ cũng dữ dội. Ôm Trang vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa không làm cho cô thêm lạnh. Từ từ Trang nhướn người lên, chạm khẽ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên của hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai người hôn nhau say đắm, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong Tùng.

Anh nhận ra anh không chỉ thích Trang như anh nghĩ, đó là tình yêu. Anh rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu đích thực mới mang đến cho anh. Anh nhớ mùi hương của Trang đến nồng nàn. Anh muốn Trang là người yêu anh thực sự.

***

– Anh và em chia tay thôi!

– Tại...tại...sao lại thế?

Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang. Linh ngước lên nhìn Tùng, nước mắt cứ thế chảy ra giàn giụa. Cô biết thời gian gần đây Tùng thay đổi, không còn được quan tâm vỗ về cô như ngày xưa, nhưng cô không bao giờ có thể tưởng tượng anh nói ra lời chia tay. Bốn năm yêu nhau, bao nhiêu khó khăn trắc trở cô cùng anh vượt qua. Tin tưởng anh tuyệt đối, họ dự định cuối năm nay kết thúc bằng một đám cưới. Ai cũng khen tình yêu của họ đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ?

– Anh không tốt, anh không xứng đáng với em...Anh xin lỗi, em không có lỗi gì cả. Là do anh, anh sai.

– Tại sao? – Linh hét lên, cô như điên lên sau câu nói của Tùng, cô chạy thẳng ra trước mặt anh.

– Bốn năm yêu nhau, anh nói một câu anh sai là có thể chia tay được ư? Tất cả những kỉ niệm chúng ta có với nhau anh nói một câu anh sai là rũ bỏ được hết sao?

– Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh đang đùa em đúng không? Anh đừng đùa thế nữa.- Linh ôm chầm lấy Tùng, toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc ngày một to hơn.

– Em bình tĩnh lại đi... – Giọng nói của Tùng run lên, những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Linh đẩy cô ra.

– Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh. Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh thương em lắm...

Đến đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Tùng không còn kìm chế nổi nữa. Anh bật khóc, hai con người từng yêu nhau, từng hạnh phúc giờ đây đứng trước mặt nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.

– Anh có người yêu khác rồi đúng không?- Linh cúi mặt xuống, bước lùi ra khỏi vòng tay của anh, gióng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.

– Anh...

Chưa bao giờ Tùng thấy Linh giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.

– Anh đúng là không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Đồ đều.

Linh chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ ngày một khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc ân hận cho tội lỗi mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn toàn người con gái từng là của mình. Anh đau.

***

– Trang, anh yêu em.

– Yêu em? Anh chỉ được nói thích em thôi. Anh có người yêu anh, em chỉ làm bồ của anh thôi.

– Không, anh chia tay chị Linh rồi. Anh muốn làm người yêu em thực sự. Muốn em là của anh. Anh yêu em mất rồi.Yêu nhiều lắm.

– Yêu?

Trang mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái. Chưa bao giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ anh mắt ấy.

– Anh biết không? Em từng hi vọng anh không giống như những người con trai khác, em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng anh cũng như Nguyên, cũng sẵn sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác. Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ.

– Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là thật.

– Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em, em cũng như chị Linh thôi.

– Em không tin anh sao?

– Tin ư? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu trong suốt một thời gian dài.

– Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.

– Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có chỗ cho tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em không cần bồ nữa. Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc chắn không bao giờ em làm bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh phúc.

Trang quay lưng bước đi, Tùng ngã khụy xuống đất. Tê tái và cô đơn bao trùm lên anh và cả không gian. Giờ đây chỉ còn lại một mình Tùng đứng trên con đường rộng thênh thang.

Anh từng nghĩ mình là một người may mắn, anh có tất cả người yêu và người tình, nhưng bây giờ anh là kẻ trắng tay.

Mất tất cả.

Danh dự và niềm tin.

Một lần nữa anh khóc.

Những giọt nước mắt muộn màng..

                                                                                                                                                                              Truyện Sưu Tầm
Tag : ,

EM MẤT TRINH RỒI, ANH CÓ LẤY EM KHÔNG ?

    Yêu nhau đã gần 3 năm nhưng Hà không khi nào cho Hưng đi quá giới hạn. Lúc nào hai người đi chơi với nhau Hà cũng tìm cách né tránh những đòi hỏi của Hưng và tìm thú vui vào những trò chơi của trẻ con, làm Hưng quên đi chuyện trai gái. Nhiều lần như thế, Hưng cũng biết ý và cho rằng, người yêu mình ý nhị và biết giữ gìn. Anh rất yên tâm vì điều đó.



Hưng yêu Hà say đắm và càng yêu hơn khi biết người yêu mình là một cô gái ngoan hiền, chịu thương chịu khó. Hai người quyết định đi đến hôn nhân để chính thức thuộc về nhau và vì Hưng rất muốn Hà là vợ của mình, được là người đầu tiên khám phá cái trinh nguyên của Hà.

Dù cũng thuộc hàng chơi bời nhưng Hưng lại đòi hỏi người yêu mình phải còn trong trắng và nhất là với Hà thì anh lại càng quan tâm đến điều đó. Thái độ của Hà đã cho thấy, cô hoàn toàn là một cô gái ngoan ngoãn , Hưng tin là vậy.

Ngày hai bên gia đình nói chuyện người lớn, Hưng nằng nặc đòi Hà hiến dâng cho anh, chỉ mong hai người sớm có con và như thế, đến khi cưới về, cả hai sẽ nhanh chóng sinh cho cha mẹ một cu tí. Nhưng Hà vẫn không chịu dù rằng cô rất yêu Hưng. Biết người yêu mình là người phóng khoáng nhưng lại gia trưởng nên cô rất lo lắng một ngày nào đó khi cô là vợ anh, anh sẽ không còn yêu cô như xưa nữa. Hơn nữa, dù yêu nhau mấy năm nay nhưng lúc nào Hà cũng nghi ngờ sự chân thành mà Hưng dành cho cô. Liệu rằng anh có vì ham vui mà mải mê với mấy cô gái bên ngoài, anh có yêu cô thật lòng không hay chỉ vì cô là một cô gái xinh đẹp, trong sáng lại biết giới hạn nên anh muốn lấy làm vợ?

Hưng bước vào phòng thì thấy Hà khóc lóc. Anh không hiểu lý do tại sao nên đến gần bên cô mà an ủi. Được người yêu vỗ về, Hà thủ thỉ chia sẻ: “Em xin lỗi anh, thật ra em không còn trong trắng. Em không muốn đi quá giới hạn với anh cũng chỉ là lo lắng một ngày nào đó anh sẽ không yêu em nữa. Em đã bị lừa vì một lần trót dại. Em tin rằng anh yêu em nên chuyện đó cũng không có gì quan trọng phải không anh? Bao nhiêu năm nay, em biết anh yêu em nên em đã không chơi bời,không qua lại với ai cũng chỉ vì anh. Anh có thông cảm và hiểu cho em không?’.




Chẳng suy nghĩ được hai giây, Hưng đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Hà mà rằng: “Cô là kẻ bỉ ổi. Vậy mà bao lâu nay cô lừa dối tôi, làm như mình danh giá lắm! Cô đã ‘cho’ thằng nào? Sao cô không nói từ sớm, cô định lừa tôi để tôi lấy một đứa hư hỏng như cô về làm vợ ạ? Cô đừng mơ nhé”! Rồi Hưng bước chân ra đi không ngoái đầu nhìn lại. Hà khóc đau đớn. Cô đã không nhầm khi cho rằng, Hưng không thật lòng sống vì cô. Anh gia trưởng, ích kỉ và ghê gớm. Nếu lấy Hưng làm chồng Hà sẽ khổ cả đời dù rằng cô biết mình rất yêu anh!
Bao lâu nay, Hà đã hi sinh thân mình, sống danh giá vì Hưng nhưng anh lại không nhận ra điều đó. Cô chỉ thử lòng anh, nhưng anh lại không hỏi han, không rõ ngọn ngành đã buông lời xúc phạm vợ chưa cưới của mình không thương tiếc. Hà đã chờ đợi ngày anh quay lại xin lỗi và hỏi han cô nhưng chờ mãi không thấy và cô đã quyết định…
    Hủy hôn, đó là quyết định cuối cùng của Hà sau tất cả những gì đã xảy ra. Dù rằng sau đó Hưng cũng có nói lời xin lỗi khi biết tất cả chỉ là màn kịch để thử lòng anh nhưng cô không chấp nhận và cũng không hi vọng có thể sống cả đời với người đàn ông vũ phu, độc đoán ấy. Hà từ bỏ Hưng, lòng đau như cắt nhưng cô phải cố gắng gượng dậy.
Thà đau một lần còn hơn cả đời phải sống trong nhục nhã…

Tag : ,

HÃY CÓ MỘT CUỘC HÔN NHÂN HẠNH PHÚC


"Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy"


Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?



Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!



Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.

Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.

Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.

Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.

Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy có phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình. Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.



Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.

Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.

Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.

Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.

Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này. Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.

Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến văn phòng... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy. Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, tôi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa tay tôi, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương...

Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta.

Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ mà có xây dựng được sự thân mật. Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!


Tag : ,

EM ĐỊNH BẮT CÁ 2 TAY ĐẤY À ?

- Em định bắt cá hai tay đấy à?
- Anh nói gì cơ? Chi quay lại tròn xoe mắt nhìn Quân.
- Không phải à, đưa một tay đây anh giữ, không thì em ngã xuống hồ bây giờ.
- Hì hì. Không cần, cứ kệ em.. Em cứ thích bắt cá hai tay
đấy. Nói rồi Chi huơ huơ tiếp cái lưới con con..

Quân nhìn cái dáng nhỏ con của Chi bên mép nước, chẳng nói được gì chỉ biết cười trừ. Anh nằm lên bãi cỏ bên hồ. Cuối chiều, những đám mây trắng chuyển dần sang màu mỡ gà, mặt trời như quả cầu lửa rực đỏ một góc trời. Gió thổi mạnh hơn, đám lau sậy uốn mình trong gió, rung rung những bông lau trắng xóa. Gần đấy, sen đã tàn, chỉ còn lại những gương sen xa bờ, thay vào đó là hoa súng nở rộ. Hồng, trắng, vàng chen nhau nở giữa hồ như những cô gái yểu điệu váy áo đang tạo dáng nơi xa xa. Liếc nhìn phía Chi, Quân lại mỉm cười.

Chi vẫn đang chăm chú hớt hớt mặt nước. Cô gái ấy, chẳng điệu đà mà luôn xinh tươi. Chi không thích những bộ váy diêm dúa, dù khi mặc lên, trông cô không khác một con búp bê dễ thương. Nụ cười cô lúc nào cũng sáng và trong, giọng nói lanh lảnh nhưng lại đáng yêu. Cô gái ấy hay nói với Quân rằng " Đẹp cũng để làm gì, đẹp quá lại có người yêu, em không thích."

- Anh ơi, em vớt được cá thật này! Nà ná na... na na... Chi cho cá vào cái cốc nhỏ bên cạnh rồi chạy đến phía Quân. - Anh nhìn này, bụng nó màu trắng bạc dễ thương chưa.?

- Không cho anh thì chẳng có con nào dễ thương hết!

- Anh đúng là... đểu...! Đưa chai nước kia đây, em thả cá vào cho.
- Ơ, cho anh thật à... con cái nhà ai mà thảo thế.
- Xí... anh đừng có tưởng bở, em mà lừa được thêm vài con nữa thì mới cho anh. Nói xong Chi lại chạy đến mép nước.
- Thôi, anh không lấy cá nữa đâu (lấy em là được rồi - nói thầm), về đi em, gió lạnh, dễ cảm lắm.
Chi chẳng thèm trả lời, tay cầm cái lưới nhỏ hớt hớt.
****


- Em có tài bắt cá thật! Quân nhìn mấy con cá bụng trắng mà Chi đưa cho, khẽ lẩm bẩm.

- Người em còn bắt được nữa là cá!

- Ừ, một tay vài con cá... Á... .Quân kêu khẽ, anh nhìn xuống cổ tay, một vết tím nhỏ.

- Anh nói cái gì đấy...
- Anh đùa thôi mà, gì mà em véo anh đến tím cả tay thế này.
- Thế là nhẹ đấy. Chi vùng vằng bỏ đi trước.
- Chi... .!
****
- Chi...! Làm người yêu anh nhé!
- Anh vừa bảo em bắt cá hai tay cơ mà.
- Anh trêu thôi, em giận thật đấy à?
- Em không thích trêu như vậy... .
- Làm người yêu anh nhé... .
- Em... .Chi chưa nói hết câu, Quân đã đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
- Anh chờ câu trả lời của em... Giờ thì đi ăn đã, anh đói lắm rồi.
- Mang cả mấy con cá này à?
- Có sao đâu. Em thích ăn gì?
- Pi... ... ... ... ... ... Pizzzzzza!
- Đi... còn chờ gì nữa... .Quân nắm nhẹ bàn tay, kéo Chi đi.
Ba cuộc gọi nhỡ. Hai tin nhắn. "Em đi học về chưa?". "Sao em không nghe máy thế, đọc được tin nhắn gọi lại cho anh." Chi chuyển máy sang im lặng, rồi chăm chú ngồi xem thực đơn.
- Chị phục vụ ngoài kia vừa khen em xinh đấy!
- Lại đùa... Chi vẫn chăm chú xem thực đơn.
- À, thực ra chị ấy khen anh với em đẹp đôi.
- Anh lại tự sướng. Em biết em thế nào chứ.
- Anh chị dùng gì. Chị phục vụ nhẹ nhàng hỏi, ngắt đôi câu chuyện.
- Pizza hải sản, cỡ trung. Soup gà và soup ngô. Hai pepsi. Hết rồi ạ. Chi nhanh nhảu nói.
- Tối nay anh phải đi học.
- Sao còn đi ăn với em làm gì.
- Nếu không thì em lại bỏ bữa vì chán ăn một mình à.
- Ừ thì... .À mà anh chăm mấy con cá này cẩn thận, nó mà có mệnh hệ gì thì cứ cẩn thận với em. Đôi mắt gườm gườm thành mắt một mí ngộ đến lạ. Quân phì cười.
- Anh còn cười, em nói thật đấy. Chi véo cổ tay Quân.
- Em thật là bạo lực. Thế nếu cá em nuôi chết trước thì sao?
- Thì... Chi nheo mày... - Thì... anh bảo gì em cũng nghe.
****
- Em về cẩn thận nhé, hôm nay anh không đưa em về được.
- Anh đi học ngoan đi, em đi vài bước nữa là về đến nhà rồi còn gì. Mà anh mang cả cá đi học Kinh tế học à?
- Ừ, cho nó đi học cùng. Thế nhé,bye em.
- Bye anh.
Chi bước đi, thỉnh thoảng quay lại, Quân vẫn đang đứng đó như chắc chắn Chi không gặp việc gì mới đi về trường. Bước vào cánh cổng xanh cao lạnh ngắt. Chi rút điện thoại và bấm số.
- Anh à, anh đang làm gì thế?
- Anh đang ở đài truyền hình. Em đi học về chưa? Sao lúc nãy anh gọi em không nghe máy?
- Em để im lặng nên không nghe thấy chuông reo. Em vừa ngồi bên Tây Hồ, gió lạnh bị đau họng rồi nè. Chi giả vờ cái giọng khàn khàn.
- Em phải giữ sức khỏe chứ, ốm thì biết làm thế nào.
- Em ốm thì anh đến chăm chứ sao. Anh ăn tối chưa?
- À, anh vừa ra cổng Bắc ăn với bạn rồi!
- Bạn nào? Gái hay trai?
- À... con trai... Cũng có con gái, nhưng mà bạn cũ cả mà... em đừng giận chứ. Khánh nói nhẹ, dỗ dành Chi.
- Thật là bạn bình thường thôi chứ?
- Thật mà... Thôi anh làm việc nhé, tí xong việc anh gọi cho em.
- Dạ. Chi cúp máy, khẽ cười.
Cô vừa mở cửa thì nhận được tin nhắn "Bạn bè bình thường thôi, bé yêu đừng giận nhé. Yêu em nhiều". Chi nhìn cái vòng mà Khánh tặng, phía bên trong có dòng chữ nhỏ "Yêu Em". Để balo lên ghế, Chi đặt lưng lên giường. Trán cô hơi nóng, có lẽ cô bị nhiễm lạnh. Chi pha lấy ấm chè nóng. Trong lúc chờ đợi, cô bật máy tính check mail. Không có gì đặc biệt. Mở vài bản nhạc không lời. Điện thoại lại báo tin nhắn đến. "Đi học chán quá, anh lại nhớ em rồi". "Chán vậy anh mới nhớ em à". Chi nhắn nhanh lại.
Quân đọc tin nhắn của Chi, bất giác cười. "Em đúng là ngốc thật"
Bỏ đường vào tách trà. Nhấp một ngụm, Chi đọc tin nhắn rồi khẽ cười. Không biết ai mới là kẻ ngốc thật sự. "Anh học đi, em hơi mệt, đi nghỉ đã, mai mới làm bài tập". "Ừ, em nghỉ đi. Uống nước ấm nhé không viêm họng".
Chi lại nhắn tin khác cho Khánh "Anh bận thì cứ làm việc nhé, tí không phải qua chỗ em đâu, em hơi mệt, đi nghỉ đã". "Sao vậy? Em ốm à, có cần thuốc gì không anh mang qua?" "Thôi, em nằm một chút là được rồi." "Ừ, vậy em nghỉ sớm đi, Yêu em".
Khuôn mặt Khánh hiện lên vẻ lo lắng khi nhận được tin nhắn của Chi. Hôm nay vì bận đi viết bài mà anh rời lớp sớm mà không kịp nói với Chi, cả chiều nay cô không bắt máy mà lại ra Tây Hồ. Cô hay ra đấy mỗi khi tâm trạng không vui, không lẽ cô giận anh?
- Khánh ơi! Bài viết về tân sinh viên xong rồi đấy, cậu cho in đi nhé.
- Ừ! Xong ngay đây. Công việc lại khiến Khánh bận rộn.
****
Chiếc đèn ngủ sáng nhàn nhạt. Ôm gấu teddy, Chi chìm dần vào giấc ngủ. Giấc mơ chập chờn đến bên cô.
- Sao em lại đối xử như vậy với anh? Khánh hét lên đầy giận dữ.
Chi buông vội tay ra khỏi Quân. Quay sang nhìn Quân, Quân cũng nhìn Chi, ánh mắt đầy thắc mắc. - Anh ta là ai?
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Chi khỏi giấc mơ. Tim cô đập trống ngực mạnh.
- Em dậy chưa? Khánh nhẹ nhàng hỏi.
- Chưa...
- Dậy thôi nào bé yêu. Ngoan. Dậy học bài, chiều tan học anh đưa đi chơi.
- Đi đâu ạ?
- Bí mật! Thôi anh phải lên văn phòng khoa đây.
- Vâng.
Cúp máy, Chi thở phào. Hóa ra chỉ là mơ. Vừa chuẩn bị bữa sáng, cô vừa nhắn tin cho Quân. "Sáng nay anh có giờ học không?".
"Anh không. Mới ngủ dậy nè bé."
"Tí đi tự học với em nhé. Em không thích ngồi học một mình."
"Ừ. Em định học ở đâu?"
"Tí em gọi cho anh."
Nhìn bát mỳ với ít rau và vài lát thịt bò đầy mãn nguyện. Chi mở một bản nhạc, vừa ăn mỳ vừa lướt web.
Hãy bước xuống phố với nụ cười tươi dịu dàng
Đón lấy nắng sớm chiếu qua hàng cây buổi sáng
Muốn cất tiếng nói thiết tha dành cho mọi người
Mà lòng ta bồi hồi mãi
Ngại ngùng chi một lời nói... .
****
- Sao em lại tự học ở đây nhỉ? Quân đặt balo xuống thảm cỏ.
- Có gì mà không được hả anh?
- Ừ thì...
- Nhé, ở đây yên tĩnh nè. Không khí lại rất trong lành nữa.
- Đúng là chẳng ai như em. Quân lẩm bẩm, trong đầu nghĩ thầm "Ở một nơi lãng mạn như thế này, lại có cả em, anh có thể học được à?"
- Kệ em... .
- Anh ngồi bên kia nhé. Quân nói rồi mang theo tập vở và cây bút chì đi về phía đối diện.
Chăm chú nhìn Chi, Quân đi lạc khỏi bài toán và những con số. Trong đôi mắt nâu của anh, giờ chỉ còn hình ảnh một cô gái ngồi trên thảm cỏ, lưng dựa vào gốc cây, tay điềm đạm lật từng trang sách. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ khiến làn da trắng mịn của cô thêm nổi bật, má hây hây hồng dễ thương. Thi thoảng cô nhoẻn miệng cười, có vẻ cuốn sách ấy khá thú vị.
Quân cầm bút, bàn tay đưa những nét vội vàng trên giấy. Hình ảnh một cô gái mỉm cười giữa khung cảnh thiên nhiên lãng mạn hiện ra. Gió nhè nhẹ thoảng qua bay vài sợi tóc, Chi ngẩng đầu quay về phía Quân, ánh mắt chạm nhau. Quân vờ như không biết, chúi đầu vào tập vở. Chi cười khì, gấp cuốn sách lại, tiền về phía Quân.
- Anh đang làm gì "mờ ám" vậy?
- Anh đang làm toán thôi.
- Đâu em xem nào?
Không chờ Quân đồng ý, Chi cầm tập vở lên, lật lật vài trang giấy.
- Anh vẽ... không phải là đẹp, nhưng cũng không xấu. Nhưng mà em thích nên em sẽ lấy.
- Ơ...
- Ơ cái gì mà ơ... công em ngồi làm mẫu.
Quân chưa hết ngạc nhiên và hơi xấu hổ khi bị Chi bắt quả tang anh không làm bài tập mà ngồi vẽ cô, thì Chi đã lại khiến cảm xúc trong Quân dâng trào khi đặt nụ hôn lên má anh, thì thầm: - Yêu anh nhất quả đất.
****




- Cảm ơn anh! Chi nói, rồi kiễng đôi bàn chân, cô đặt một nụ hôn nhẹ vào môi Quân. Kéo Chi lại gần, Quân ôm siết lấy cô, chìm vào nụ hôn ngọt ngào nồng ấm.

Nhìn những bông hoa dại tươi sắc phía cửa sổ, Chi thầm cảm ơn Quân đã mang đến cho cô một buổi chiều tuyệt vời. Lấy cuốn nhật kí, cô viết những dòng chữ nắn nót.

" Ngày... tháng... năm...

Lâu rồi em không có một buổi chiều vui như vậy. Cảm ơn anh nhiều lắm, anh yêu ạ. Anh mang đến cho em không gian mới, cánh đồng rộng mênh mông với những bông hoa dại rực rỡ sắc màu, tất cả đã giúp em mang đi những mệt mỏi. Giờ đây, quanh em chỉ còn tình yêu mà anh dành cho em. Yêu anh nhiều lắm."
****
- Dạo này mày thế nào? Linh thì thầm.
- Tao vẫn bình thường mà. Hỏi lạ. Chi thản nhiên trả lời, tay và mắt không ngừng dò trên giá sách.
- Mày yêu cả Quân và Khánh à? Con bạn cố để không phải hét lên ngạc nhiên.
- Đang trong thư viện. Bé mồm thôi.
- Sao mày lại làm vậy? Khánh yêu mày như thế.
- Mày nghĩ vậy à? Có lúc tao thấy Khánh yêu công việc hơn tao. Gặp Khánh thật khó. Nhưng Quân thì khác, Quân yêu tao và luôn ở bên khi tao cần. Tao cũng không biết tao bị sao nữa.
- Mày không yêu Khánh nữa rồi sao?
- Không phải vậy. Nhưng... .
- Mày điên rồi. Nếu cứ như vậy, mày sẽ phải hối hận. Linh tức giận bỏ đi.
Trời lạnh. Đường phố tấp nập người qua lại. Tay trong tay, Chi và Quân dạo qua những cửa hàng lưu niệm. Chi thấy bàn tay mình ấm hơn bao giờ hết, ấm bởi bàn tay rắn rỏi đang bao bọc bàn tay cô, ấm bởi tình yêu dịu ngọt mà Quân mang đến. Chi cười híp cả mắt khi đụng vào con gấu bông có nhạc Chúc mừng Giáng sinh.
- Em có thích không? Quân dịu dàng hỏi.
- Hì... Chờ em chút. Chi nói rồi rút điện thoại ra nghe, cuộc gọi từ Linh.
- Alo, Linh à , lâu lắm không gặp mày đấy?
- Mày đang đi mua quà Noel à? Sắp về chưa?
- Ừ, có việc gì không?
- Ừ, nhờ mày mua hộ tao một con gấu bông nho nhỏ, dễ thương, tao tặng đứa em mà đang bận không đi chọn được.
- Ừ, tao đang ở hàng thú bông, chọn luôn đây.
Cúp máy. Chi chăm chú nhìn vào đám thú bông. Quân đứng bên tư vấn hết con này đến con khác, mãi Chi mới chọn được một con vừa đẹp, giá lại sinh viên. Đứng ở quầy chờ gói quà, cô bé ở đó cứ tủm tỉm cười, nhìn Chi rồi nói:
- Người yêu chị tâm lý thật đấy.
- Hứ. Em bảo sao.
Cô bé đưa cho Chi một hộp quà khá to :
- Anh ấy có viết thiếp trong đó đấy chị.
Chi nhìn hộp quà, rồi bước về phía Quân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt góc cạnh của anh.
Choang... Tiếng thủy tinh rơi vỡ như tiếng lòng ai tan nát. mọi người hướng về phía đó, nơi một chàng trai có vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn đau khổ, giận dữ. Miệng run run, môi mấp máy mãi mới nói nên lời :
- Em đang làm gì vậy?
- Khánh! Sao anh lại ở đây? Chi lắp bắp hỏi, cô trở nên bối rối, đỏ bừng mặt lên.
Khánh bước về phía Chi, nắm chặt bàn tay cô kéo đi.
Quân ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng nhìn thấy kẻ khác kéo tay người yêu mình đi một cách thô bạo, máu nóng bắt đầu dồn lên gương mặt anh, anh hét lên:
- Đứng lại! Anh là ai mà kéo người yêu tôi đi như vậy.
Khánh quay lại ném cho Quân một cái nhìn sắc lạnh.
- Ai là người yêu anh? Cô gái này sao? Cô ấy và tôi yêu nhau đã hơn năm nay rồi, sao có thể là người yêu anh được? Khánh nhếch mép, nụ cười của anh như thể nói vào mặt Quân rằng "Mày đừng có mà ngộ nhận."
- Chi! Em nói đi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Giọng Quân chuyển dần sang bực tức, bàn tay anh nắm chặt, đỏ ửng rồi chuyển màu tím. Cả hai chàng trai đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Em... Em... Đôi mắt Chi chớp chớp, nước mắt lăn dài, cô nói không nên lời. Khánh buông tay cô ra. Như nhận ra điều gì khác lạ, anh nói :
- Đến giờ, em vẫn không thể nói ra em là người yêu anh, anh là gì trong trái tim em hả Chi? Nếu em không còn yêu anh, em có thể nói chia tay. Sao em lại đối xử với anh như vậy. Tình yêu không phải trò đùa, em coi những gì tôi dành cho em chỉ là mảnh giấy bỏ vô sọt rác. Những tin nhắn yêu thương, những nụ hôn em dành cho anh, tất cả chỉ là giả dối sao? Em nghĩ khi em lừa dối anh sẽ khiến anh vui sao? Xin lỗi vì anh đã ở bên em suốt thời gian qua, nếu đã từng có lúc em yêu anh, cảm ơn em vì điều đó.
- Anh! Chờ em! Chi hét lên níu chân Khánh. Khánh dừng lại chờ Chi chạy đến nhưng bàn chân cô chùn lại. Chi lưỡng lự, sau lưng cô lạnh buốt. Ánh mắt Quân như soi thấu tâm can cô. Khánh thở dài, không do dự quay bước. Quân tiến lại gần Chi, ánh mắt tóe lên tia đỏ giận dữ, nhưng nhiều hơn cả là sự thất vọng tràn ngập :
- Hóa ra là vậy đấy cô bé của anh. Giờ thì anh đã hiểu, vì sao em ngập ngừng khi nói yêu anh, vì sao khi đi bên anh em luôn có cảm giác không an toàn. Em làm như vậy để được gì? Tình yêu không đáng ghét đến mức bị em đối xử như vậy. Đã bao giờ em hỏi mình rằng anh yêu em nhiều đến thế nào? Có bao giờ em nghĩ anh đã từng mơ về ngôi nhà hạnh phúc có anh, có em và cả tương lai của chúng ta? Đã bao giờ em nghĩ sẽ yêu chân thành một người, yêu đến mức người ta có làm em đau đến mấy thì em cũng không thể phủ nhận tình yêu ấy không? Là anh bây giờ đây. Anh yêu em nhưng anh không thể làm con rối trong tay em thêm nữa. Hãy để những kẻ khác làm con rối trong tay em.

- Anh... Đừng đi. Chi chạy theo níu lấy Quân nhưng anh gạt phắt tay cô. Cô loạng choạng ngã. Quân liếc nhìn cô, nhếch mép cười mỉa rồi bỏ đi. Còn mình Chi ngồi lại, tay bưng lên mặt khóc. Những người xung quanh nhìn cô chỉ trỏ, xì xầm bàn tán. Đầu óc cô quay cuồng bởi những lời nói, những mảnh suy nghĩ đan xen trong tâm trí. Bỗng cô thấy có ai đó đang đứng bên mình, đưa bàn tay để kéo cô dậy. Ngước gương mặt đỏ lấm lem nước mắt, cô nhận ra một người quen.
- Linh...
- Đứng dậy đi. Linh vẫn chìa bàn tay ra trước mặt Chi. Chi vội đưa bàn tay mình như tìm được kẻ chết đuối tìm được chiếc phao. Linh đứng đây, cô không đơn độc trước những lời bàn tán. Linh cũng sẽ giúp cô, cho cô một lời khuyên. Cô giang đôi bàn tay để ôm lấy Linh, để dựa vào Linh mà khóc. Linh nhẹ nhàng vỗ về.
- Khóc đủ chưa? Ướt hết vai rồi.
Chi khẽ khàng rời khỏi Linh, mắt cô sưng mọng nước mắt. Linh giơ tay lau những giọt nước mắt rơi. Rồi... Bốp... bốp... bốp... Linh thẳng tay tát vào gương mặt đang đờ đẫn đi của Chi.
- Của Khánh... của Quân... và cả của tao.
- Linh... Sao lại làm vậy?
- Sao lại làm vậy ư? Cô nên tự hỏi bản thân mình ấy. Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ có một người bạn như cô. Cô là gì mà vì cô, tôi đã không còn tương tư mơ mộng đến Khánh. Tôi chấp nhận làm kẻ đứng ngoài, để nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc. Khánh yêu cô, tình yêu của anh ấy thuyết phục tôi từ bỏ tình yêu của mình, nhưng cô thì sao? Tình yêu của cô có đem lại hạnh phúc cho Khánh? Cô chỉ là một kẻ tham lam muốn tất cả mọi thứ thuộc về mình mà thôi. Bản thân cô có hiểu tình yêu là gì không? Vở kịch của cô đến đây chấm dứt rồi, vai diễn của cô cũng vậy. Tôi xấu hổ khi đã là bạn của cô.
Linh đã bỏ đi. Khánh và Quân cũng không còn bên Chi. Cô bước đi vô hồn giữa dòng đường tấp nập. Những ánh đèn lấp lánh đón chào đêm Noel, người người tươi cười. Những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc. Hạnh phúc đã từng trong tay cô, nhưng tất cả đã vụt qua. Vụt qua trong tíc tắc, không phải vì Linh, vì Khánh, vì Quân mà chính bởi Chi. Bởi trái tim cô không hề biết, Tình yêu là gì.

   Hạnh phúc vụt qua, cô ngơ ngác giữa dòng đời, Yêu thật lòng hay Yêu giả dối? Sống chân thành hay Sống dối gian? Tình cảm của cô dành cho Khánh và Quân đều rất thật, nhưng khi yêu, chân thật chưa phải là đủ, Tình yêu thật sự chỉ tồn tại khi chân thành và sự duy nhất song hành với nhau.

Tag : ,

- Copyright © Truyện ngắn plus - Truyện ngắn plus - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -