Truyện ngắn

Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Những cô gái không đi giày cao gót


Nhanh lên em!
Đợi em 1 tí!
Bước ra khỏi Shop quần áo, nó lúi húi cúi xuống xỏ chân vào đôi giày Converse hồng cổ cao và thắt dây từng bên một, bên cạnh là 2 đứa bạn đã xong từ khi nào với những đôi giày cao gót không dây.
Lớn rồi còn đi giày bệt, mới cả sắp đi làm nữa, em phải đi dép cao đi!
Nó cười tủm tỉm , tự nhủ “trời ơi! Sao ai cũng nói câu này thế nhỉ”.
Cười gì mà cười, mới cả..
Mới cả sao ạ? – nó hỏi rồi nói tiếp – “Mới cả con trai thích con gái đi giày cao hơn chứ gì“ – Nó nhe nhởn trêu ngươi vì biết tỏng suy nghĩ trong đầu bạn nó rồi lại cười toe…
Em biết, nhưng giầy bệt đối với em luôn có vị trí vô cùng quan trọng…
Là con gái, tôi luôn bị thu hút kì lạ vào những đôi giày, có lẽ với tôi, những đôi giày là tính cách là phong độ, là tâm trạng… tới mức độ mỗi lần đi trên phố, hay gặp một người lạ thì điều thu hút tôi đầu tiên lại là những đôi giày chứ không phải điều gì khác.

Nói có vẻ nghe hơi quá, nhưng thực sự đối với tôi những đôi giày có ý nghĩa đặc biệt lắm.
Và tôi rất thích những đôi giày bệt.
Trước 20 tuổi, trong đầu tôi không có khái niệm giày cao gót, đơn giản vì tôi thấy tôi còn nhỏ và không hợp, ngay cả các bạn học cấp ba có người cũng đi dép cao đến trường nhưng tôi không cho rằng nó đẹp, còn nhỏ mang giày cao là không phù hợp và thế tức là không đẹp.
Hai mươi tuổi và những ngày sau đó, cuộc sống đại học cho tôi tiếp xúc với nhiều bạn bè hơn, người bạn gái cùng phòng đầu tiên của tôi sỡ hữu tất cả các đôi giày đều là cao gót, cô ấy nói đi giày bệt khiến cô ấy không tự tin. Cam đoan rằng nếu nhìn vào giá để giày dép, không cần đến một giây suy nghĩ đâu, bạn có thể phân biệt được ngay đâu là của tôi và đâu là của cô ấy.

Và rồi thêm ngày tháng, các bạn gái khác của tôi và những người chị gái lớn tuổi cũng nói với tôi nhiều lần là hãy đi giày cao gót vì em–đã–lớn–rồi, và cũng không dưới vài lần tôi nhận được câu trả lời từ những người anh lớn hay mấy đứa bạn trai về việc thích con gái đi giày gì, tất nhiên rồi “Giày cao”.

Sự thật là tôi không phủ nhận một điều rằng, con gái đi giày cao gót cũng thật đẹp, nhiều lúc tôi cũng không thể rời mắt khỏi những đôi chân đẹp và giày cao gót khiến đôi chân của bạn ấy dài thêm. Như thế thật gợi cảm và quyến rũ, một điều nữa là tôi cảm thấy hâm mộ họ khi họ có thể đi trên một đôi giày cao cả một ngày dài. Thật thà mà nói, tôi biết sức mạnh của giày cao gót, tôi cũng ngẩn ngơ mỗi lần đi qua các hàng giày gót cao. Và cái thời tôi có người yêu, tôi cũng cố đi giày cao gót cho được mấp mé, để có chiều cao phù hợp với chiều cao của người yêu mình, đồng thời dịu dàng hơn một chút mỗi khi bước đi. Tôi cũng biết thừa rằng, một cô nàng tạm gọi là biết cách ăn mặc, phải có trong tủ giày của mình vài đôi cao gót. 

Nhưng điều này tôi nói còn thành thực hơn: Tôi thích đi giày bệt.
Hoàn toàn không bao giờ là nói dối, tôi thích đi giày bệt.
Không phải tôi cứng đầu và bướng bỉnh, không phải tôi bị dị tật không thể mang giày cao và trên hết không phải tôi không muốn được các bạn nam để ý.
Chỉ là tôi có một tình yêu với những đôi giày bệt.


Tôi thích giày bệt vô cùng, vì ai bảo giày bệt không thời trang? Giày bệt còn là phát kiến thời trang trước cả giày cao gót.
Tôi đặc biệt thích, tôi không biết vì lý do gì, đi giày bệt khiến tôi tự tin hơn, thật vậy. Với tôi, những cô nàng mang giày bệt là những cô nàng tự tin, những cô nàng có thể tha hồ chạy nhảy và làm những gì mình thích mà không phải đắn đo, những cô nàng không cần kiếng chân mà vẫn nổi bật và nổi bật. Tôi luôn xỏ chân vào đôi giày bệt mỗi khi đi làm, bởi tôi thích những bước đi thật nhanh nhẹn và vững chãi trên đôi giày ấy. Tôi chạy qua chạy lại, mỗi bước chân trong công việc của tôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Tôi có thể mặc Jeans nghiêm chỉnh hay te tua, váy xòe giản dị hay sặc sỡ hoa màu hay shorts ngắn , … để đi những đôi giày búp bê xinh xắn với đủ màu sắc và kiểu dáng , những đôi giày buộc dây , một đôi san- dals xỏ ngón , một đôi converse màu sắc…cho dù đôi chân của mình… hm… không-được-dài–lắm.


Tôi nhớ có một lần đọc trên báo “Người đẹp” . Một người có bút danh là Tuấn Mania có viết đại ý rằng anh ấy thích những cô nàng mang giày bệt và anh ấy nói “Tôi gọi đó là một cô nàng vững vàng, bởi hai gót chân họ đều chạm đất nhưng không mất đi sự thơ mộng đáng yêu của người phụ nữ. Họ là những cô nàng đến trong cuộc đời tôi và đứng vững trong đó’’.
Và với tôi, tôi ý thức được cái đẹp nhưng quan niệm cái đẹp của tôi lại khác, tôi đẹp nhất khi tôi thấy tự tin nhất, vây thôi.

Tôi đã từng sở hữu nhiều đôi giày bệt và cũng làm hỏng khá nhiều. Mỗi một đôi tôi lại có một tình cảm riêng, một câu chuyện riêng , bởi lẽ những đôi giày tôi chọn hợp với những gì tôi có. Không phủ nhận tôi mê mệt các nhãn hiệu giày nổi tiếng Jimmy Choo trông rất quý phái và thanh lịch, Gucci, nhưng chúng lại không phù hợp với tôi cả về giá cả và về độ xa xỉ. Dễ hiểu thôi, bạn mặc một bộ trang phục bình thường và đi một đôi giày phù hợp sẽ ăn đứt một bộ cánh lộng lẫy hay đắt tiền cùng một đôi giày chả liên quan. Tôi chọn những đôi giày với tiêu chí ấy, và tất nhiên nó phải vừa chân nữa . Bạn có thể nói dối mình rằng chiếc váy này vừa với mình nhưng không thể làm thế với một đôi giày khi bạn không thể nhét chân vào nó. Vững vàng để bước đi là điều quan trọng nhất.

Thế đấy, vì thế mà tôi vẫn mang giày bệt cho đến tận bây giờ, yêu thích chúng, ngắm nghía chúng, chúng phù hợp với tôi và làm tôi thoải mái, vì thế nên chúng đẹp. Và nhất là đối với một đứa thích đi và ham đi như tôi, thực sự tôi cần sự hoàn hảo của những đôi giày, hoàn hảo với hoàn cảnh tôi mang nó, đi chơi, đi leo núi hay đi học. Có thể nhắc đến đôi giày bộ đội màu xanh (là đồ leo núi được gia truyền từ chị gái) và đôi giày running Charly có dây màu hồng của tôi, đó sự là người bạn đường an toàn chứng kiến thành công của tôi trong những cuộc hành trình đầy thú vị và gian khổ.
Vì tôi hơi – lớn vẫn thích đi bộ và đạp xe, vẫn thích chọn lựa một đôi giày bệt cho bản thân mỗi khi tôi bắt gặp chúng ở đâu đấy.

Vì tôi vẫn còn thích chiều chuộng bản thân và thích đứng vững trên đôi chân của mình, tôi vẫn thích hẹn hò và đi cạnh một chàng trai với đôi giày bệt cho dù trông tôi không quyến rũ và đôi chân vẫn không dài lắm. Các cô gái đi dép cao có thể cần một chàng trai đi cạnh để vịn vào mỗi khi chênh vênh, nhưng con gái đi giày bệt, bạn vẫn cần ở bên cô ấy mặc dù khó nhận ra cô ấy chênh vênh lúc nào. Đi cạnh người yêu, tôi thấp hơn anh ấy mấy chục cm, hmmm cơ mà tôi không mấy quan tâm, tôi chỉ cần mình thật thoải mái khi đi bên người tôi yêu mà thôi. tôi cũng nhận ra rằng, cố làm cái gì mà mình không thích, chẳng khác nào nhai cơm sống cả. Thời trang ư? Thời trang trước tiên phải là sự thoải mái và đem lại tự tin cho người sử dụng nó. 
Tôi thấy mình tự tin vô cùng khi đi giày bệt – dù tôi không cao lắm! Vì là con gái mà, nếu thích em anh sẽ thích cả những gì em có, yêu cả những gì em yêu, cho dù tình yêu của em có cố chấp và hơi ngớ ngẩn. Còn với em chọn lựa một chàng trai còn khó hơn chọn một đôi giày rất nhiều, cho dù cách một tình yêu tan vỡ và một đôi giày hỏng giữa đường tương đối giống nhau , nó cũng làm em ‘’đau và không yên tâm khi có thể có người thay thế’’ , anh có hiểu không?

Nhưng biết đâu được đấy, một ngày nào đó, em chợt nhận ra mình thật đẹp trong một bộ váy khi bước đi trên một đôi giày cao, em chợt nhận ra mình đã đủ lớn để tự tin trên những đôi giày trông có vẻ chênh vênh ấy, em sẽ lại yêu thích điên cuồng hơn cả những đôi giày bệt thì sao. Không biết nữa, sẽ có các lý do khác nhau để em gắn bó với một đôi giày, cũng như sẽ có ít nhất một lý do để em gắn bó với một người – người luôn ‘’chìa tay ra cho em vịn vào mỗi khi em cảm thấy chênh vênh vì một đôi giày cao mà không phán xét’’.
Này anh, anh có thích những đôi giày của em không?


Các bạn thính giả của tôi, các bạn đã bao giờ có những suy nghĩ giống như cô gái cá tính trong câu chuyện tôi vừa kể trên kia chưa nhỉ? Có lẽ dối với một cô gái, tiêu chí để đánh giá cô gái ấy có cá tính và xinh đẹp hay ko, ko nằm ở những đôi giày cao gót hay một bộ váy đẹp sặc sỡ với những phụ kiện đắt tiền đi kèm. hm.. Hạnh My nghĩ rằng, mộy cô gái xinh đẹp là một cô gái tự tin với những gì mình có, mình thích và mình cảm thấy phù hợp nhất. Bạn có thể ko chọn lựa những đôi giày cao gót, một chiếc váy đáng yêu hay một loại nước hoa thơm quyến rũ. Nhưng bạn tự tin khi khoac trên mình áo sơ mi và quần jean, giày thể thao năng động, đeo ba lô trên vai và đạp xe trên những phố đông người qua lại. Bạn vẫn đẹp, đẹp theo cá tính của riêng bạn, trẻ trung, tự tin và năng động. Đơn giản vì những điều đó phù hợp với tính cách của bạn. Đơn giản vì khi đi giày bệt, mặc áo phông, đeo ba lô, bạn tự tin vì bạn là chính bạn, ko phải tô vẽ bằng những phụ kiện rất con gái như giày cao gót, váy, khăn… nhưng lại chả hợp với bạn tẹo nào.

Có lẽ tôi đang cố biên minh cho cái phong cách ko được điệu và nữ tính cho lắm của mình. Nhưng tôi cảm thấy, nữ tính hay ko thì ko nằm ở những bộ quần áo và đôi giày mà bạn chọn. Bởi vì mặc dù tôi có đi giày thể thao, diện áo phông và quần jean rộng thùng thình, ko khoe đc những đường nét cơ thể mình, thì vẫn có những người khen tôi đáng yêu, nữ tính và hiền dịu đấy thôi.

Bạn thân mến, tôi nhớ có một người đã nói thế này: “Tôi có thể thiếu phấn son, thiếu đàn ông nhưng không thể thiếu một đôi giày cao gót. Phụ nữ đi giày bệt cũng như một câu văn thiếu vị ngữ vậy…”. Cũng đúng thôi vì giày cao gót dù chỉ là một đôi giày nhưng có sức mạnh thật khủng khiếp. Còn tôi lại nghĩ rằng, ai nói phụ nữ không đi giày cao gót như câu thiếu vị ngữ cơ chứ? Tôi thấy phụ nữ cứ cố gắng làm điều người khác thích nhưng mình không thích thì nó còn tẻ nhạt hơn câu thiếu vị ngữ – dù biết rằng cô ấy thật kiên nhẫn khi đi được những đôi giày cao gót như vậy.

Có lẽ tôi sẽ kết lại chương trình bằng một suy nghĩ rất đáng yêu của con gái:
“Em thích giày bệt vô cùng anh ạ, kiểu như con người em đơn giản thế đấy. Chưa bao giờ em thấy mình nhàm chán khi đi giày bệt, bởi khi đó, em được là chính mình!
Này anh, anh có thích những đôi giày của em không?”

Sưu tầm

TRUYỆN CẤM PHỤ NỮ ĐỌC


 Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận.

***

1. Câu chuyện thứ nhất:

Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận.

Nếu quan hệ ấy kéo dài một năm, được gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án.

Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm, được gọi là yêu trộm, tình yêu oan trái.

Nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn để yêu nhau.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong... bao lâu!



2. Câu chuyện thứ hai:

Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện "nghề nghiệp" và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!

3. Câu chuyện thứ ba:

Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che... mặt.

Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.

4. Câu chuyện thứ tư:

Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: "Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!".

Cảnh sát ngạc nhiên: "Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí "nhạy cảm" như thế, mà cô không phát hiện ra?"

Cô nàng gái ế thút thít: "Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?"

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

5. Câu chuyện thứ năm:

Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: "Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị... ủ rũ!".

Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.

6. Câu chuyện thứ sáu:

Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể.

Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô.

Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm.

Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác!

Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!

CON TRAI THÍCH CON GÁI "CHÂN NGẮN"


Câu hỏi này đã được nhiều người đặt ra không biết bao nhiêu lần, tuy nhiên chưa có câu trả lời nào thực sự thuyết phục cả. Đàn ông thích các cô gái chân ngắn vì họ cho rằng “chân ngắn” rất xinh và hấp dẫn.

Họ cũng chẳng biết chính xác nguyên nhân của sự hấp dẫn này và khác với phụ nữ, đàn ông sẽ không bao giờ thèm suy nghĩ về những câu hỏi như vậy để mong có câu trả lời cuối cùng. Tuy nhiên, sau đây là những lý do có thể giải thích được cho câu hỏi này.


Phụ nữ “chân ngắn” dường như cần sự chở che
Dường như có điều gì đó ở những cô gái chân ngắn luôn thôi thúc những người xung quanh muốn bảo vệ họ. “Chân ngắn” luôn rất xinh xắn và đáng yêu và chàng trai yêu cô ấy luôn muốn bảo vệ cô ấy an toàn. Ngay cả những cô gái chân ngắn mạnh mẽ, có phần nóng nảy thì chiều cao của họ vẫn khiến họ thật yếu đuối và thêm thu hút các chàng trai hơn.

Ôm họ thật là thích
Rất nhiều chàng trai thích cảm giác ôm một người con gái không quá cao. Tôi có một người bạn, anh ta đang hẹn hò với một cô gái tuyệt vời và cũng là “chân ngắn chính hiệu”. Anh ta không ngừng nói về cảm giác tuyệt vời khi ôm cô ấy mà cằm anh ta đặt được lên đỉnh đầu cô ấy. Và anh bạn tôi chắc chắn không phải là người duy nhất thích cảm giác này.

Đàn ông cảm thấy yếu thế trước phụ nữ cao
Các chân dài thường rất tự tin nhưng sự tự tin ấy thường đi kèm với sự kiêu hãnh mà đôi khi là cả tính kiêu căng. Hầu hết đàn ông đều có cái tôi rất lớn, nên các chân dài làm họ cảm thấy yếu thế. Vì vậy mà các “chân ngắn” chắc chắn là sự lựa chọn hoàn hảo khi đi bên cạnh cô ấy, cái tôi của các chàng trai được an toàn.

Họ thực sự không biết họ tuyệt thế nào
Các chân dài biết rằng họ tuyệt thế nào và họ nhận thức được những lựa chọn mà họ có. Ngược lại, các chân ngắn thường không nhận biết được vẻ đẹp, cái duyên của họ vì họ luôn cảm thấy tự ti vì chiều cao của mình. Sự ngây thơ và khiêm tốn là hai thứ rất là hấp dẫn ở người phụ nữ. Khi ai đó có cả 2 điều này thì người ta còn quan tâm làm gì đến chiều cao của họ cơ chứ?

Sex thích hơn
Nhiều chàng trai cho rằng sẽ thú vị hơn sex với ai đó nhẹ cân hơn họ. Các chân ngắn thường có cân nặng ít hơn nên các chàng trai thích điều đó. (ngoại trừ các chân dài có thân hình bánh mỳ).

Thật dễ để nhấc bổng họ lên và bế đi vòng quanh
Một điều tuyệt nữa về các chân ngắn là bạn có thể nhấc bổng họ lên dễ dàng và mang đến nơi đâu bạn muốn. Họ thật giống như một búp bê nhỏ nhắn mà các chàng chẳng bao giờ có nhưng vẫn luôn ao ước. Dù là bạn muốn bế bổng nàng lên giường hay kéo xích lại trên ghế, đều dễ dàng. Điều này làm nàng càng đáng yêu hơn.

Chân ngắn thì nhìn cân đối hơn
Các cô gái chân ngắn được trời phú cho khả năng thu hút ánh nhìn của mọi chàng trai. Một người phụ nữ cao với vòng một khiêm tốn và vòng ba đẹp thì có thể trông không cân đối nhưng một chân ngắn với cùng số đo thì lại khác hoàn toàn. Chính vì sự bất cân đối ít thấy hơn ở các chân ngắn nên họ càng trở lên thu hút trong mắt đàn ông.

Họ cảm thấy an toàn hơn trong mối quan hệ
Khi hẹn hò với cô gái chân ngắn, chàng trai thấy an tâm hơn. Đàn ông thường rất bất an cả khi có bạn gái. Nhưng trong mối quan hệ với một chân ngắn, làm chàng ta cảm thấy nổi trội hơn hẳn và nỗi sợ mất người mình yêu tự dưng tan biến
“Tôi có thể đưa cô ấy đi mọi nơi như thể một bảo bối vậy”
Các cô gái chân ngắn nhỏ nhắn và rất xinh xắn. Hẹn hò với ai đó hấp dẫn, đáng yêu và hoàn toàn thủy chung làm các chàng trai rất hãnh diện trong mắt bạn bè.

Chân ngắn thì nữ tính hơn
Đó là một sự thật đấy. Những cô gái chân ngắn có nhiều hàm lượng Estrogen hơn trong khi các cô chân dài thường có hàm lượng Testosterone hơn, điều này làm họ nữ tính hơn. Ở đây tôi không nói rằng các cô chân dài thì không nữ tính nhưng các chân ngắn thì thường rất nhảy cảm, điều này rất hấp dẫn đàn ông.

Đó là tiêu chuẩn bình thường của xã hội
Một nguyên nhân rõ ràng về việc các chàng thường thích chân ngắn là ở mô hình truyền thống xã hội. Hầu hết các chàng trai luôn hẹn hò với các cô gái thấp hơn mình.
Tuy nhiên, một khi chàng trai thích một cô gái, sự khác biệt về chiều cao sẽ không thực sự quan trọng nữa.

Ý nghĩa câu chuyện: Tôi người con gái không kiêu kỳ và quyến rũ như những người con gái khác nhưng tôi là một cô gái chân ngắn và tôi hãnh diễn về điều này.

Sưu tầm

CHÙM TRUYỆN CỰC NGẮN VỀ CUỘC SỐNG


1. BA

Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi.

Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...

Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:

- Có dư đồng nào không con?

Tôi đáp:

- Còn dư bốn ngàn ba ạ.

Ba nói tiếp:

- Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa.

Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng.

2. MẸ VÀ CON

Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.

Con lớn, mẹ bỗng bị chứng nặng tai. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.

3. LÒNG TIN

Xe ngừng...

- Mận ngọt đây! ...

- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?

- Dạ 2000.

- Hổng có tiền lẻ!

- Để con đổi cho!

Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút...

- Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!

- Ai mà tin cái lũ đó chứ!

- Bà tin người quá! ...

Xe sắp lăn bánh... Cái bóng nhỏ hớt hải:

- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho.

4. KHOE

Ngày xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học và mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội.

Con thành đạt rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận"

Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố ...

5. NỘI

Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít...

Dường như nội cũng mừng lắm. Nội ra vào, hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...

Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.

Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan...

6. NHẠT

Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.

Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.

Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.

Nhạt nên người ta không ăn của ông nữa...

7. BÀN TAY

Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... Mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... Chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.

ĐI CHO ĐỜI KHÔNG HỐI TIẾC


Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới. Đi và chăm chú ngắm nhìn.
Vào năm 20 tuổi, tốt nhất đừng từ chối bất cứ cơ hội nào để đi lung tung.

Trên các diễn đàn, người ta đã biến việc đi thành một thứ tôn giáo. Nào là phải mũ áo, phải xe máy, phải cung đường, phải bạn đồng hành. Thực ra, thứ quan trọng nhất ở một con đường, đó chính là bạn đi và nhìn ngắm thế giới.

Tôi thích mê những ngọn núi, vì đi lên từng bước thật mệt mỏi, cứ một quãng cảnh quan lại thay đổi, gặp cả những người sống suốt đời trên núi. Lên đến đỉnh núi, thực ra chỉ là một dấu chấm hết cho một câu văn, chẳng còn gì nhiều thú vị, ngoài việc thấy một thế giới bên dưới thấp hơn một chút. Còn sự thú vị của cỏ cây, con đường, lời trò chuyện với người xung quanh, hay đơn giản nhất là bạn làm sao để đạp đúng chân vào đúng chỗ mà bước, đó là một hành trình thực sự, vui nhất là khi đi.

Tôi thấy người ta sống các cuộc đời khác, gặp các biến cố, đau khổ, tâm trạng. Tôi thấy cách ăn mặc khác, nói năng, sinh hoạt, tập tục khác. Mọi bài học đều không thừa. Nó dạy tôi sống cởi mở hơn và ít thấy những điều sợ hãi nghiêm trọng vây quanh. Nếu như tốn quá nhiều thời gian để nghi ngờ hay lo sợ về một điều gì đó, tốt nhất là nên gặp trực tiếp những góc cạnh khác của chuyện đó, trong đời sống thường ngày. Khi thấy đủ nhiều rồi thì bạn chẳng có gì sợ nữa.

Tôi thấy người ta hay sợ cánh lái xe quốc lộ, bảo rằng họ hơi côn đồ, có thể làm gì đó nguy hiểm và thường hay dính tới tệ nạn này nọ. Đi thật nhiều rồi thì hiểu cuộc sống của họ quá gian nan, khắc nghiệt, đôi khi khổ sở và căng thẳng đến mức chẳng có gì giải trí, thư giãn, thành ra vậy. Người lái xe rất hay giúp đỡ nhau vô điều kiện trên đường, rất hay giúp đỡ người lỡ đường gặp trắc trở, chia sẻ và bảo vệ người yếu trên đường xa. Những bài học như vậy, các con đường đã dạy tôi.

May mắn cho tôi, vào tuổi 20, tôi không cắm đầu chạy để chinh phục các cung đường hay đi theo hội này hội kia. Đi mà nhắm mắt lại trong cái thế giới quen thuộc của mình thì chẳng ý nghĩa gì, nên ở nhà cho xong. Khi đi một mình, tôi được gặp gỡ, trò chuyện, được chạm tay vào sinh hoạt thường ngày, được nói chuyện với những số phận khác biệt trong đời. Nhiều ứng xử của người đã gặp sau này lại là bài học để chính tôi sử dụng với hoàn cảnh của mình.

Tận hưởng cuộc sống thật vui

Hãy tưởng tượng, năm 75 tuổi, bạn rất giàu có. Bạn chi tiền để đi du lịch. Nhưng 75 tuổi thì không thể lái xe máy chạy vòng vòng khắp nơi, 75 tuổi không thể đeo 15kg hành lí trên lưng đi bộ vòng vòng. Ở tuổi ấy và sự giàu có, bạn chỉ có thể ngồi trong khách sạn 5 sao và nặng nề ngắm nhìn thế giới trôi qua trong ngày tháng cuối cùng.

Tôi đi làm, kiếm tiền, tiết kiệm và biến ngay lên đường ngay khi tìm được lúc. Tôi có cả 1000 lí do để từ chối chuyến đi. Thời gian eo hẹp quá. Tiền phải để mua xe, mua nhà. Người yêu không muốn mình đi. Cha mẹ ở nhà lo lắng lắm. Nhưng thật ra, tất cả các lí do ấy chỉ dẫn đến một đáp án duy nhất: Thực ra là bạn không muốn đi.

Có nhiều người tin rằng người ta chỉ đi du lịch khi đã hoàn toàn giàu có và sung túc. Du lịch là một thứ giải trí.

Còn với tôi, đi là cách để học các thứ mình thiếu thốn trong cuộc sống tù đọng và bó hẹp của mình. Đi để nhìn thấy xung quanh, thấy bản thân mình, thấy nhiều vẻ đẹp thiên nhiên, thấy các con đường lạ, thấy tất tần tật những gì khác thường so với cuộc sống mòn mỏi và đơn điệu xung quanh mình.

Từ đó, thấy yêu, thấy vui, thấy học được nhiều chuyện mới mẻ. Chẳng thừa đi đâu cả, rồi tôi sử dụng tất cả những thứ ấy vào cuộc sống của mình trong mỗi ngày. Tôi tự động viên mình vượt qua cái khó, như khi tự nói mình cố gắng đi hết 100km cuối cùng trong mưa. Tôi tự thấy mình chiến thắng, khi làm xong việc nhỏ nhặt nào đó mà rất khó với mình. Tôi tự thấy mình vui vẻ, vì biết rằng nếu mình có khổ sở cô đơn dằn vặt mãi cho một ai đó, thì cả thế giới này cũng không thể biết đến hay gánh chịu hộ mình. Cuộc sống về cơ bản là vui vẻ, nhiều màu sắc và đáng để tận hưởng.

Tôi cũng biết, nếu mà ráng chăm chỉ cày cuốc chờ đến 75 tuổi (giả thiết không chắc chắn là giàu có), tôi chẳng tin mình có thể lái xe hàng trăm km hay đi bộ suốt 1 tuần trong một thành phố xa lạ như bây giờ.

Thế thì thật đáng tiếc, cho một thời trai trẻ chẳng biết đi đâu….

ĐỪNG XÓA NHỮNG GÌ MÌNH KHÔNG TỰ TAY TẠO NÊN



Chiều nay, khi vô tình lang thang trên voz, em kích chuột vào threat của một bạn trẻ. Bạn ấy nói lời vĩnh biệt trước khi từ bỏ một cộng đồng ra đi mãi mãi.
***
Ngày xưa, khi lần đầu tiên được sở hữu một chiếc máy tính, chú em đã dạy em một bài học lớn rằng "Có thể nhấp chuột vào mọi thứ, nhưng tuyệt đối không xoá những gì mà mình không tạo ra.

Giới hạn an toàn trong cuộc sống là khi mình có thể nắm rõ bản chất và kiểm soát được nhịp chảy xung quanh mình. Chỉ khi mình kiến tạo nên điều gì đó, thì mới có thể hiểu rõ nhất về nó, biết rằng nó nên hay không tồn tại. Bài học vỡ lòng cho những người lần đầu tiên tiếp cận với công nghệ, cũng là chiều khoá để an toàn và suôn sẻ trong quá trình sử dụng.


Bao nhiêu năm xuôi ngược trong cuộc đời, đôi lúc đứng trước một biến cố hay gặp chuyện gì khiến mình phải suy nghĩ, em lại nhớ về câu nói ngày xa cũ đó. Đừng xoá những gì mình không tạo nên. Thì ra không chỉ riêng trong việc sử dụng một chiếc máy tính, mà cuộc sống, nhiều khi cũng na ná như thế. Cũng có một quy luật vô hình như thế, nhưng nhiều khi người ta cứ tảng lờ đi, cứ cố tình quên đi những điều đáng phải nhớ.

Không phải bỗng nhiên hôm nay em ngồi viết lại những dòng suy nghĩ này và những tâm sự vẩn vơ liên quan tới câu nói trên. Chiều nay, khi vô tình lang thang trên voz, em kích chuột vào threat của một bạn trẻ. Bạn ấy nói lời vĩnh biệt trước khi từ bỏ một cộng đồng ra đi mãi mãi. Mới đầu còn cười sặc sụa vì những comment dí dỏm, nhưng khi kích chuột hết hơn 50 pages của topic, em chợt lạnh người. Hình như có một người muốn từ bỏ cõi đời mà đi, với những viên thuốc ngủ. Thực hư tới giờ vẫn chưa được sáng tỏ, nhưng trong đáy lòng mình, em vẫn mong đó chỉ là một trò đùa.

Ngày hôm trước khi nép mình bên ô cửa chật chội của chuyến xe bus cuối ngày lúc tan tầm đông đúc. Em nghe loáng thoáng trên VOV đang review lại việc một bạn nam thanh niên nhảy cầu tự tử bất thành. Loáng thoáng trong những dòng comment vội vã, hình như tất cả đều cười đùa và nghĩ rằng hành động ấy quá ư ngu dại. Có một thoáng nào đó trong tâm tưởng, bạn thanh niên ấy biết rằng, bố mẹ mình sẽ xé ruột xé gan thế nào khi biết con mình nỡ dứt tâm bỏ lại họ trên đời.

Cuộc sống giống như một đoạn đường dài, lên xuống tựa cái đồ thị hình sin ai cũng phải vẽ một lần khi học tới phổ thông. Bản nhạc nào cũng phải đi qua phím thăng phím trầm, càng gồ gề, càng khấp khuỷu, mới để lại ấn tượng sâu trong lòng người. Sống trên đời này cũng vậy, ai cũng một lần trải qua những nỗi đau, tưởng như cắt da cắt thịt, tưởng như tâm can vỡ vụn.

Ngưỡng chịu đau của mỗi người mỗi khác, thế cho nên không phải ai cũng đi qua vũng bùn giống như ai. Nhưng trải qua nỗi đau là điều cần thiết, giống như tấm vé thông hành để ta bước vào cuộc đời, giống như tấm bằng của trường đại học cuộc sống. Vậy nên đừng vì những khó khăn hiện tại, dù biết rất nhức nhối, dù biết rất đắng cay, mà nghĩ tới chuyện lìa bỏ cuộc đời.

Đừng xoá đi những gì bạn không tự tay tạo ra.

Yêu thương này, nếu như không phải bạn xây đắp nên nó, mà nó đến từ một người khác, chân thành muốn dâng tặng bạn, thì dù có không chấp nhận, cũng đừng tự tay xoá bỏ nó. Yêu thương giống như những đợt sóng xô bờ, mải mê đuổi theo cát. Nhưng rồi theo tháng ngày, tuần trăng cũng sẽ khiến cho con sóng rút mãi ra xa để tìm tới những bờ cát mới. Hãy cứ nhẹ nhàng với những yêu thương đó, đừng làm đau những người đang thương yêu, lo lắng cho mình.

Nếu một lần xem phim về Natra, hẳn bạn vẫn còn nhớ đoạn phim khi Natra tự huỷ hoại thân mình. Xương máu, hình hài của mình, không phải do mình tự tạo ra mà do cha mẹ mình ban tặng. Mình lớn khôn đến từng này, mình học hành tới nơi tới chốn như ngày hôm nay, dù rằng nhiều thứ chưa được bằng bạn bằng bè, nhưng đều được đánh đổi bằng mồ hôi và công sức, bằng máu và nước mắt của mẹ cha.

    Bạn không phải do chính mình tạo ra, vậy nên đừng tự tay xoá đi nó. Có ngồi bên ngoài hành lang bệnh viên trong một ca cấp cứu, có đứng bên bờ dòng nước xiết nhìn người bị cuốn trôi, có nắm tay một người đấu tranh với bện tật trong những giây phút cuối đời, có nhìn những giọt nước mắt của người thân ướt nhèm mi mắt, mới biết cuộc sống này có giá đến từng nào. Nếu chưa một lần nghĩ tới những điều đó, nếu như còn phí hoài một giây phút giày vò bản thân vì những kẻ phụ bạc mình, thì hãy bỏ ra một vài ngày cuối tuần, về nhà, nhìn tóc mẹ bạc, nhìn cha lưng còng, rồi tự vả vào mặt mình cho tỉnh ngộ đi thôi.

   Nếu đã từng một lần sống trong cảnh gia đình có một người tự tước đoạt đi mạng sống của mình, để biết những nỗi đau và sự giày vò còn lại mãi trong tim và khoé mắt của người sống, thì chắc chẳng ai làm những điều dại dột tương tự như thế. Sống trên đời này mới khó, sống tử tế mới khó, chứ chết đi, thì có gì là không dễ dàng đâu? Đừng giơ tay lên xoá đi những gì người khác tạo dựng. Đừng ác độc với chính những người đang thương yêu mình. Xin một lần, nếu như ai từng u uẩn trong mình những suy nghĩ như thế.

Thức tỉnh lại đi.

- Copyright © Truyện ngắn plus - Truyện ngắn plus - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -