Truyện ngắn

GIÁ MÀ ĐƯỢC CHẾT ĐI MỘT LÚC



Giá mà được chết đi một lúc
Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
Lên thiên đường sợ chả gặp ai

Giá mà được chết đi một lúc
Tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
Và xem thử mình sẽ cười hay khóc
Làm ma có sướng hơn làm người?

Giá mà được chết đi một lúc
Nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
Nếu người ta tống ngay vào nhà xác
Cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao.





Nguyễn Thế Hoàng Linh

ĐI CHO ĐỜI KHÔNG HỐI TIẾC


Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới. Đi và chăm chú ngắm nhìn.
Vào năm 20 tuổi, tốt nhất đừng từ chối bất cứ cơ hội nào để đi lung tung.

Trên các diễn đàn, người ta đã biến việc đi thành một thứ tôn giáo. Nào là phải mũ áo, phải xe máy, phải cung đường, phải bạn đồng hành. Thực ra, thứ quan trọng nhất ở một con đường, đó chính là bạn đi và nhìn ngắm thế giới.

Tôi thích mê những ngọn núi, vì đi lên từng bước thật mệt mỏi, cứ một quãng cảnh quan lại thay đổi, gặp cả những người sống suốt đời trên núi. Lên đến đỉnh núi, thực ra chỉ là một dấu chấm hết cho một câu văn, chẳng còn gì nhiều thú vị, ngoài việc thấy một thế giới bên dưới thấp hơn một chút. Còn sự thú vị của cỏ cây, con đường, lời trò chuyện với người xung quanh, hay đơn giản nhất là bạn làm sao để đạp đúng chân vào đúng chỗ mà bước, đó là một hành trình thực sự, vui nhất là khi đi.

Tôi thấy người ta sống các cuộc đời khác, gặp các biến cố, đau khổ, tâm trạng. Tôi thấy cách ăn mặc khác, nói năng, sinh hoạt, tập tục khác. Mọi bài học đều không thừa. Nó dạy tôi sống cởi mở hơn và ít thấy những điều sợ hãi nghiêm trọng vây quanh. Nếu như tốn quá nhiều thời gian để nghi ngờ hay lo sợ về một điều gì đó, tốt nhất là nên gặp trực tiếp những góc cạnh khác của chuyện đó, trong đời sống thường ngày. Khi thấy đủ nhiều rồi thì bạn chẳng có gì sợ nữa.

Tôi thấy người ta hay sợ cánh lái xe quốc lộ, bảo rằng họ hơi côn đồ, có thể làm gì đó nguy hiểm và thường hay dính tới tệ nạn này nọ. Đi thật nhiều rồi thì hiểu cuộc sống của họ quá gian nan, khắc nghiệt, đôi khi khổ sở và căng thẳng đến mức chẳng có gì giải trí, thư giãn, thành ra vậy. Người lái xe rất hay giúp đỡ nhau vô điều kiện trên đường, rất hay giúp đỡ người lỡ đường gặp trắc trở, chia sẻ và bảo vệ người yếu trên đường xa. Những bài học như vậy, các con đường đã dạy tôi.

May mắn cho tôi, vào tuổi 20, tôi không cắm đầu chạy để chinh phục các cung đường hay đi theo hội này hội kia. Đi mà nhắm mắt lại trong cái thế giới quen thuộc của mình thì chẳng ý nghĩa gì, nên ở nhà cho xong. Khi đi một mình, tôi được gặp gỡ, trò chuyện, được chạm tay vào sinh hoạt thường ngày, được nói chuyện với những số phận khác biệt trong đời. Nhiều ứng xử của người đã gặp sau này lại là bài học để chính tôi sử dụng với hoàn cảnh của mình.

Tận hưởng cuộc sống thật vui

Hãy tưởng tượng, năm 75 tuổi, bạn rất giàu có. Bạn chi tiền để đi du lịch. Nhưng 75 tuổi thì không thể lái xe máy chạy vòng vòng khắp nơi, 75 tuổi không thể đeo 15kg hành lí trên lưng đi bộ vòng vòng. Ở tuổi ấy và sự giàu có, bạn chỉ có thể ngồi trong khách sạn 5 sao và nặng nề ngắm nhìn thế giới trôi qua trong ngày tháng cuối cùng.

Tôi đi làm, kiếm tiền, tiết kiệm và biến ngay lên đường ngay khi tìm được lúc. Tôi có cả 1000 lí do để từ chối chuyến đi. Thời gian eo hẹp quá. Tiền phải để mua xe, mua nhà. Người yêu không muốn mình đi. Cha mẹ ở nhà lo lắng lắm. Nhưng thật ra, tất cả các lí do ấy chỉ dẫn đến một đáp án duy nhất: Thực ra là bạn không muốn đi.

Có nhiều người tin rằng người ta chỉ đi du lịch khi đã hoàn toàn giàu có và sung túc. Du lịch là một thứ giải trí.

Còn với tôi, đi là cách để học các thứ mình thiếu thốn trong cuộc sống tù đọng và bó hẹp của mình. Đi để nhìn thấy xung quanh, thấy bản thân mình, thấy nhiều vẻ đẹp thiên nhiên, thấy các con đường lạ, thấy tất tần tật những gì khác thường so với cuộc sống mòn mỏi và đơn điệu xung quanh mình.

Từ đó, thấy yêu, thấy vui, thấy học được nhiều chuyện mới mẻ. Chẳng thừa đi đâu cả, rồi tôi sử dụng tất cả những thứ ấy vào cuộc sống của mình trong mỗi ngày. Tôi tự động viên mình vượt qua cái khó, như khi tự nói mình cố gắng đi hết 100km cuối cùng trong mưa. Tôi tự thấy mình chiến thắng, khi làm xong việc nhỏ nhặt nào đó mà rất khó với mình. Tôi tự thấy mình vui vẻ, vì biết rằng nếu mình có khổ sở cô đơn dằn vặt mãi cho một ai đó, thì cả thế giới này cũng không thể biết đến hay gánh chịu hộ mình. Cuộc sống về cơ bản là vui vẻ, nhiều màu sắc và đáng để tận hưởng.

Tôi cũng biết, nếu mà ráng chăm chỉ cày cuốc chờ đến 75 tuổi (giả thiết không chắc chắn là giàu có), tôi chẳng tin mình có thể lái xe hàng trăm km hay đi bộ suốt 1 tuần trong một thành phố xa lạ như bây giờ.

Thế thì thật đáng tiếc, cho một thời trai trẻ chẳng biết đi đâu….

ĐÊM TÂN HÔN


Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn. Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm, tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức

- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồi ở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.

- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?

- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh - đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt.

- Anh không đến là một sai lầm.Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình. Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút, thôi thì gặp mặt một chút, còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung. Trong phòng tắm bước ra, em dịu dàng nhìn tôi nói:

- Anh vào tắm đi, nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.Tôi mỉm cười nói:

- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về - tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.Người gọi điện đến là người yêu cũ của em. Tướng thuật cho rằng "mệnh người do thiên bẩm và biểu lộ ra ở hình thể". Tính mệnh lộ ra ở hình cốt, nhìn vào đôi mắt tam giác, giọng nói bén nhọn như mũi dùi, tôi thầm nghĩ, ở người này mình khó cùng chung đồng cảm. Tôi ngồi xuống và hỏi:

- Anh có chuyện muốn gặp tôi?

Chỉ chờ có thế, anh ta đã vội đưa cho tôi xấp ảnh, với nụ cười cửa miệng và nói:

- Tôi nói ra sợ rằng anh không tin, nhưng anh hãy nhìn vào xấp hình này để biết trước đây vợ anh và tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc biết nhường nào?

Tôi lặng đi và ngượng đến đỏ mặt trước những tấm hình khỏa thân của em và người ấy đang tình tứ bên nhau. Chỉ lướt qua mà không dám xem hết cả xấp ảnh, tôi tự trấn tĩnh lại rồi nói:

- Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xem mấy tấm hình này thôi sao? Bí mật là đây ư?

Với vẻ tự đắc, anh ta cười nói:

- Thì anh cứ xem hết đi đã. Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy. Để xem trước những bức ảnh này, cô ấy còn mạnh miệng nói về tôi như thế không. Anh có đủ tự tin để đưa cô ấy về làm vợ mình chứ? Nhờ anh nói lại với cô ấy, đây là món quà tôi dành cho cô ấy trong ngày cưới, đặc biệt là đêm tân hôn.

Tôi giận run, đặt xấp hình xuống trước mặt anh ta nói:

- Cô ấy nói đúng! Anh là thứ chẳng ra gì, là người đàn ông hèn hạ nhất mà tôi đã gặp. Tại sao trước đây cô ấy lại chọn anh làm người yêu nhỉ? Anh tưởng là đưa xấp hình này cho tôi, xem xong là tôi bỏ cô ấy hay mạt sát cô ấy hay sao? Không bao giờ.

Tôi giận dữ nói tiếp:

- Thật sự mới nhìn qua tôi rất thất vọng nhưng anh thử nghĩ và thống kê lại xem, trong một ngày cả nước chúng ta có bao nhiêu cặp quan hệ trước hôn nhân. Sẽ có nhiều cặp tình tứ và nóng bỏng hơn những bức hình kia nhiều, chỉ có điều những người đàn ông có lòng tự trọng, có nhân cách họ không bao giờ làm những trò hề ti tiện giống như anh. Tôi không biết giữa anh và cô ấy có mâu thuẫn gì dẫn đến chia tay, bởi tôi nghĩ đã yêu nhau thì nên tôn trọng đến quá khứ của cô ấy, cho nên không bao giờ tôi gặng hỏi lấy một lời. Nhưng bây giờ anh đã cho tôi biết sự thật, thì tôi cũng sẽ nói cho anh biết, qua sự việc này tôi cảm thấy thương cô ấy hơn. Đối với anh, cô ấy đã cũ, đã qua tay anh nhào nặn đến hư thối, nhưng đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ mới, quyến rũ và rất khôn khéo trong cư xử với mọi người. Anh hãy đem xấp hình ấy về đi, cô ấy không thích đón nhận những món quà ấy đâu, đừng để cô ấy xem thường anh thêm một lần nào nữa.

Nói xong tôi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng, bối rối của anh ta. Tôi lang thang lòng nặng trĩu, sự việc quá bất ngờ, trước những hình ảnh đập vào mắt thực sự làm tôi choáng váng. Ngồi một mình bên bờ sông Hương, tách cà phê đen vẫn không thể làm cho tôi tỉnh táo. Chuông điện thoại đổ liên tục, em gọi đến nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy, tôi chẳng đủ cao thượng để giáp mặt em lúc này.

11h đêm tôi mới bước về đến phòng. Em ngồi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Không nói gì, tôi vào phòng tắm. Em nói đúng, nước cuốn đi tất cả những mệt mỏi muộn phiền. Tôi ngồi xuống cầm tay em nói lời xin lỗi vì đêm tân hôn đã để em ngồi chờ buồn, em ngước đôi mắt buồn nhìn tôi nói:

- Em đã biết hết rồi. Thằng khốn ấy đã điện thoại cho em, điều mà em luôn lo sợ bây giờ đã đến. Anh đừng tỏ ra cao thượng như thế, em đau lòng lắm, em không xứng với anh - vừa nói em vừa lấy ra tờ giấy ly hôn em mới viết đưa cho tôi.

Tôi xé tờ giấy ly hôn nói:

- Thánh nhân vẫn còn đôi lần mắc lỗi huống gì những người trần như chúng ta. Nói không trách em thì không thật lòng chút nào. Quá khứ để nó ngủ yên, anh chỉ mong giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em sẽ là người vợ tốt, là tấm gương cho con cái sau này. Qua sự việc vừa rồi chính là bài học kinh nghiệm cho cả em và anh tránh để không lặp lại thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chúng ta sau này còn có rất nhiều chông gai, em và anh cùng chung vai giải quyết, chứ không phải lúc nào cũng dùng tờ giấy ly hôn để buông xuôi, nó chỉ là tờ giấy thông hành góp phần vững chắc cuộc hôn nhân mà thôi.

- Khi đến với nhau bằng tất cả sự thương yêu, thì khi chia tay nên nhẹ nhàng và lịch sự. Em không yêu người đàn ông đó nữa thì nên nói nhẹ nhàng, tránh sỉ nhục, mạt sát. Em đã làm lòng tự ái của anh ấy bị tổn thương, cho nên anh ấy quay lại để trả hận. Anh mong không chỉ em mà tất cả những phụ nữ khác có hoàn cảnh như em nên biết, tránh những hậu quả không hay xảy ra.Em ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:

- Thế là anh đã tha thứ cho em sao? Anh không giận em ư? Em cảm ơn anh! Em hứa sẽ cố gắng làm tốt vai trò của người vợ, người con dâu trong gia đình, và vai trò người mẹ sau này nữa.Tôi ôm em vào lòng và chỉ lên đồng hồ nói:

- Đã 2h sáng rồi, không được khóc nữa, em định bỏ qua đêm tân hôn sao?

Em áp sát vào tôi nói:

- Không đâu, đêm nay không chỉ là đêm tân hôn, mà là đêm của sự tha thứ, một đêm mang bao kỷ niệm theo em mãi sau n ày. Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc ông xã à !!!



Chuyện tiếp theo -> Em muốn sinh con 
Sưu Tầm
Tag : ,

LÁT CẮT TÌNH YÊU


Người ta nói: Chia tay xong mong làm bạn. Nhưng với anh, tình bạn ấy quá mong manh mà chẳng bao giờ anh có thể chạm vào được nữa...

***

Tình yêu thường được bắt đầu đôi khi không hiểu lý do vì sao. "Đừng hỏi vì sao anh yêu em", người ta không thể nào lý giải nổi những rung động của trái tim, hay sự khờ khạo của lý trí. Để rồi đến khi kết thúc, người ta lại đổ lỗi cho mọi thứ, và mong sao những giọt nước mắt có thể cuốn trôi đi tất cả. Anh lại khác, thậm chí, anh còn chẳng cho cô một lý do. Mực có thể tẩy được, còn ký ức... thì không

Anh vẫn biết rằng, mình đã chà đạp lên người con gái mình yêu thương nhất, người con gái mà cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ trả hết tình thương cho cô ấy. Vậy mà, anh vẫn quyết định rời xa cô. Không phải vì anh hết yêu cô, mà vì hai chữ "cuộc sống", cuộc sống thường không giống với cuộc đời.

Có lẽ sẽ nhiều người đổ lỗi cho anh là thằng hèn, là người không có dũng khí, là người không biết bảo vệ hay chung thủy với người yêu mình, là người đánh đổi công danh sự nghiệp trên nỗi đau mà cô phải chịu. Anh bỏ ngoài tai tất cả dư luận xã hội, gia đình, bạn bè, anh quay lưng trên những giọt nước mắt đớn đau của cô, để dằn lòng chọn cho mình một cô người yêu xinh tươi ngay sau đó. Anh cố tình làm như vậy để cô có thể quên anh nhanh hơn. Nhưng anh đâu hiểu rằng, nếu anh không làm như thế, cô vẫn có thể chấp nhận và quên anh.

Thậm chí, điều đó còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Từ ngày chia tay, anh hút thuốc nhiều hơn. Trên bàn làm việc của anh, những đầu lọc, những khói, những cái suy nghĩ trầm tư. Đôi khi làn khói thuốc ấy làm anh nhớ đến cô... Nhưng anh biết mình chẳng còn tư cách gì để gọi một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn. Hỏi thăm ư? Chúc ngủ ngon ư? anh sẽ lại làm cô buồn và nghĩ ngợi nhiều. Chẳng thà cứ làm một thằng đểu như mọi người vẫn nói với cô.

Đêm mưa lạnh. Anh nhớ đến cô. Facebook của cô, anh không nằm trong danh sách bạn bè. Anh lập một cái face mới, giả vờ làm một người quen của cô để cô đồng ý kết bạn. Và anh dõi theo từng bước chân, từng suy nghĩ, từng hành động của cô như thế. Lặng lẽ, âm thầm... Lòng anh thấy xót xa khi biết cô ốm, anh thấy đau khi cô nói ngã xe. Với anh, người con gái anh yêu, đã yêu, và bây giờ vẫn yêu ấy, còn rất yếu đuối...


Một tháng, hai tháng... rồi tám tháng trôi qua. Anh muốn gặp cô. Anh đã chủ động gọi điện mời cô đi uống nước. Cô đồng ý. Anh lại sửa soạn cho mình cái dáng vẻ bất cần, chua chát, để đả kích, để làm cô buồn. Dù thật tâm, anh không muốn thế. Anh không còn tin vào mắt mình, cô đã thay đổi, từ dáng vẻ bề ngoài, từ cách nói chuyện. Cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Nhưng anh biết, đằng sau nụ cười ấy, là những giọt nước mắt nuốt vào trong.

Anh hỏi cô rất rất nhiều, và cô cũng vậy. Từ ngày chia tay, hai người thỉnh thoảng vẫn nói chuyện, nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh "Anh có hạnh phúc không?". Cô chỉ dặn anh, bình an và may mắn. Khi cô quay lưng bước ra về, anh thấy mắt mình cay xè, và bất chợt cười chua chát "Mình ơi, anh xin lỗi!".

Tình yêu của anh và cô bắt đầu khi còn là cái thời hoa phượng đỏ ấy. Nhưng cô đã từ chối anh vì sợ ảnh hưởng đến học hành. Anh vẫn quyết tâm theo đuổi cô. Cho đến năm thứ hai đại học, trước tấm chân tình của anh, cô đồng ý. Tình yêu của thời sinh viên đói khổ ấy, nghèo mà vui, ấm áp và hạnh phúc.

Người ta đâu cần trao nhau những món quà được tính bằng bao nhiêu tiền, mà với cô, hạnh phúc chỉ đơn giản, là được nhìn thấy anh, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp cũ dưới trời đêm Hà Nội, ngửi mùi hoa sữa... Còn với anh lúc đó, chỉ là được ôm cô thật chặt từ phía sau, nghe cô gọi "Mình ơi"... Bây giờ, đó là thời xa vắng...

Giờ đây, anh đã có người yêu mới, nhưng anh biết, sẽ chẳng bao giờ anh quên được cô, cả cuộc đời này, anh nợ cô quá nhiều... Đôi khi anh muốn chia tay người yêu hiện tại, nhưng anh lại muốn, mình làm một thằng đểu của cô, để cô quên anh nhanh hơn.


Có lần, người yêu mới của anh đòi cầm điện thoại để kiểm tra. Ừ, thì anh đồng ý. Tối hôm ấy, cô lại nhắn tin vào máy anh.Tình bạn, tình yêu... đủ để cô nhận ra, người nói chuyện với cô, không phải là anh... Trưa hôm sau, anh gọi điện giải thích. Cô chỉ cười "Tại sao phải giải thích?"

Cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua, anh vẫn dõi theo cô mỗi ngày như một thói quen không thể bỏ. Có những lúc cô đi dạy thêm về muộn, anh lái xe theo sau. Lúc cô phải đi ăn uống với khách hàng. Anh cũng ngồi một bàn gần đó. Và cô vẫn không hay biết gì... Đôi khi anh tự hỏi "Mình đang làm gì thế này?"

Ngày hôm nay, anh sững sờ khi nhận được tin, còn 5 ngày nữa cô sẽ đi nước ngoài. Cô sẽ sang Mỹ du học và ở lại luôn cùng với cô chú. Anh gọi điện ngay cho cô

- "Thế là thế nào? - Anh hỏi. Cô cũng chỉ lại cười:

- "Em muốn bắt đầu cuộc sống mới".

5 ngày nữa. Anh không muốn cô đi, anh muốn cô ở lại. Nhưng vì cái gì, anh có là gì của cô nữa đâu. Những tổn thương anh gây ra cho cô chưa đủ sao. Anh lao vào rượu, anh cãi nhau với người yêu mới không lý do, anh đi đêm nhiều hơn... Nhìn cô đóng cổng nhà, anh lại quay lưng ra về, chua chát và đau nhói.

Trở lại nơi bàn làm việc, bật máy tính, tìm trong ổ cứng những kỷ niệm về anh và cô. Anh nói dối cô, anh đã xóa hết rồi, thư đã đốt hết rồi, những gì cô tặng, đã cho hết rồi. Nhưng thật ra, anh vẫn giữ, vẫn trân trọng, nâng niu từng chút một. Yêu anh, từ khi yêu anh, cô đã khổ rất nhiều... Còn tương lai, anh không thể bắt cô chờ đợi. Nhà anh lại không giàu có như người ta, anh còn phải lo cho 3 đứa em, lo cho bố mẹ đang già yếu.

Gánh nặng anh đang mang trong mình đã buộc anh hi sinh tình yêu của mình, khi anh không muốn cô bỏ tuổi xuân vì anh. Anh, thậm chí còn không biết bao giờ mình có thể tiến tới hôn nhân. Anh, thậm chí đôi lúc còn không dám đối diện với cô. Anh không muốn cô khổ vì anh thêm nữa. Một nỗi sợ mơ hồ trong anh... Và anh nói chia tay cô, mặc cho cô ngã quỵ gần tháng trời trên giường bệnh... Hãy cứ để cô nghĩ rằng anh là một thằng đểu như thế...

Còn một ngày nữa cô bay. Liệu cô có muốn gặp anh không? Anh muốn cô ở lại, nhưng với tư cách gì, với quyền gì? Bất chợt anh nhớ cô, nhớ cô vẫn thường nói với anh rằng: "Đôi khi con người ta cứ mải mê lao vào những cuộc tìm kiếm hạnh phúc, để rồi có lúc chợt nhận ra rằng, hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình, nhưng lại không có đủ can đảm và dũng khí, để cúi xuống nhặt nó lên"...

Hãy để cho cô ra đi tìm sự nghiệp và hạnh phúc mới của mình? Hay nói thật lòng mình với cô? Đâu mới là cái anh cần làm. Bản thân anh biết, cô không trách anh, không hận anh, không ghét anh. Bản thân anh biết, cô hiểu anh vì sao lại làm như vậy với cô.

Nhưng, chính anh, vẫn đang tự tạo rào cản vô hình với cô... Mà có lẽ, hai người sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nhau qua cái rào cản ấy nữa...

Còn một ngày nữa cô cất chuyến bay... Hạnh phúc thật sự... Đang nằm ở nơi đâu?

Tag : ,

MỘT NGÀY CÓ NẮNG


- Này em ! Ước mơ của em là gì ?

Tôi giật mình ngước nhìn đôi mắt ấy. Vì điều gì tôi cũng không rõ. Vì bản thân tôi chẳng mơ ước điều gì ??? Hay vì chưa có ai hỏi tôi một câu tương tự.
- Em … Em không mơ ước điều gì cả.

Tôi chưa từng nghĩ mình muốn gì ? Chỉ luôn nghĩ mình đang sống như thế nào? Thật ra tôi chưa bao giờ thấy mình sống hạnh phúc. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình sống như thế này là đủ. Nhiều lúc tôi thật sự mỏi mệt. Lắm lúc tôi chỉ muốn khóc òa lên. Có những chuyện cứ cố gắng mãi nhưng không thành công, lúc ấy lại cảm thấy rất chán nản. Nhưng rồi lại nghĩ mọi chuyện đã qua rồi. Có cố gắng nữa cũng chẳng để làm gì, ít nhất thì mình cũng đã cố gắng hết sức. Tôi nghĩ như thế là ổn.

Đấy là tôi nghĩ thế. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ đối với tôi là ổn. Những áp lực học hành, những kì thi lớn, con đường tôi đang đi và sắp đi,bỗng chốc khiến tôi cảm thấy suy sụp và mệt mỏi. Bố và mẹ luôn lo lắng cho tôi, nhưng công việc của họ cứ cuốn lấy họ, họ chẳng thể cứ mãi ở bên tôi mãi được. Rốt cuộc thì tôi vẫn cứ phải lớn lên. Cứ thế, cứ thế cho đến ngày tôi gặp anh.

Tôi gặp anh vào một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi vừa kết thúc những tiết học chán ngắt ở lớp học thêm hè. Và đang chờ đợi chuyến xe buýt đưa mình về nhà như mọi khi. Anh ngồi xuống cạnh tôi tại trạm buýt. Áo sơ mi trắng, đeo phone và hát vu vơ một giai điệu lạ lẫm.

Tôi không biết điều gì ở anh thu hút ánh nhìn tôi, có thể là vì ánh mắt anh mênh mang thoang thoảng nỗi u buồn. Tôi cũng không rõ. Nhưng câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ ngày mùa hè đầy nắng ấy.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em ngước nhìn tôi, đôi mắt em ráo hoảng, u buồn nhưng lại lấp lánh đến rạng rỡ. Lúc đó tôi đã biết mình phải làm gì. 

Đó là một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi cũng không rõ là tại mùa hè hay là tại thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ đôi mắt em làm tôi nhức nhối để rồi bất chợt tôi hỏi em câu hỏi ấy.

- Này em, ước mơ của em là gì ???

Em nhìn tôi, cảm giác cứ như thời gian đang ngưng đọng lại, ánh mắt em lấp lánh nhưng hoảng hốt và chất đầy những nghi hoặc.

- Em… không mơ ước điều gì cả.

Đó không phải là câu trả lời tôi mong muốn, nhưng câu trả lời đó lại khiến tôi chú ý tới em. Ai mà chẳng cất giữ cho mình một ước mơ riêng chứ. Đến tôi còn có ước mơ của riêng mình. Còn em, cô bé có đôi mắt sáng trong veo đến vậy lại không mơ ước điều gì cho mình sao. Thật kì lạ.
                                                                                                        …

Lần thứ hai tôi gặp anh vẫn là ở bến xe buýt cũ, anh ngồi xuống cạnh tôi, vẫn sơ mi trắng vẫn đeo phone và anh nhịp chân hát vu vơ giai điệu cũ. Tôi vẫn không rõ anh ấy là ai. Nhưng anh vẫn thu hút ánh nhìn của tôi như lần gặp đầu tiên. Tôi ngước nhìn anh thật lâu, đủ để ánh mắt anh chạm vào tôi. Lần đầu tiên, anh mỉm cười.

- Này cô bé, em đã mơ ước điều gì chưa ???

Anh còn nhớ tôi, điều đó bất giác làm tôi mỉm cười.

- Không nói cho anh.

Rồi chúng tôi nhìn nhau và cười. Đó là một buổi chiều tháng sáu có ánh nắng vàng như mật.

Tôi và anh ở bên nhau suốt những ngày hè sau đó. Tôi chia sẻ với anh mọi thứ, về nỗi buồn, những áp lực, những cố gắng mệt mỏi của tôi. Còn anh chỉ luôn lắng nghe và mỉm cười. Nhưng đôi lúc tôi luôn cảm thấy nụ cười của anh phảng phất hương vị cô đơn hay cũng có thể là nỗi u buồn hoang hoải nào đó mà tôi không thể biết được. Chỉ biết rằng mỗi lần tôi gặng hỏi. Anh lại nhìn tôi, khẽ cười và hỏi :

- Tại sao mắt em lại lấp lánh đến vậy ?


 Tôi không rõ tại sao anh lại hỏi mắt tôi lấp lánh cũng như không thể hiểu tại sao anh lại hỏi tôi về ước mơ của mình vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Nhưng tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều về nó, rằng tôi thực sự muốn và khát khao điều gì. Nói ra thì hồi nhỏ tôi từng mơ làm phi công, làm nhạc sĩ. Lớn thêm một chút tôi cũng từng mơ mình sẽ làm một nhà văn, nhưng tôi cảm thấy làm một nhà văn quả thật rất vất vả. Mỗi tuần phải nghĩ cốt truyện rồi viết ra, tôi thấy những người đó thật quá tài giỏi. Như vậy là mỗi ước mơ của tôi, chưa kịp nỗ lực thì đã từ bỏ. Nói cách khác, tôi vẫn chưa tìm được con đường mà mình thật sự muốn đi, niềm đam mê mà mình thực sự khát khao theo đuổi.


Lần thứ hai gặp lại em, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt vẫn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh đến diệu kì. Tôi không rõ vì sao em lại chú ý tới tôi, tôi hẳn nhiên không quá nổi bật để thu hút ánh nhìn của mọi người, hay là chỉ riêng em. Ấn tượng đầu tiên với em là một cô bé kì lạ, nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra những điều kì lạ khác ở em. Ví như lúc em cười, chả hiểu tại sao nhưng mỗi lần em cười, tôi lại cảm thấy mình cũng muốn cười theo em. 

Và rồi cả mùa hè đó của chúng tôi diễn ra rất chậm. Chúng tôi ở bên nhau cùng chia sẻ mọi thứ, về nỗi buồn, niềm vui, đôi khi chỉ là sẻ chia một bài hát, một bộ phim nào đó mà chúng tôi yêu mến. Tôi vẫn còn nhớ đến quá khứ, nhưng không hẳn là không buồn nữa. Tôi không còn đắm chìm vào công việc nữa, nhưng như thế tôi lại hay nghĩ đến một vài điều, ví như gia đình, sự đổi thay, dự định hay tương lai nào đó. Đôi lúc trong sự cô đơn hoang hoải nào đó tôi lại nhớ tới em. Đó là một nỗi nhớ không tên. Không cách nào vơi đi được.

Mùa hè vẫn cứ thế, nắng quá, nắng đến chói chang.

Từ ngày quen anh, tôi dần phát hiện ra cuộc sống của mình dạo này bỗng trở nên dịu dàng hơn. Vẫn còn những dự định dang dở nhưng không còn áp lực. Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không bỏ cuộc. Trước đây những lúc cảm thấy cô đơn tôi lại vẽ, những cảm xúc của tôi được phơi bày dưới những bức tranh ngộ nghĩnh. Đôi khi tôi nghĩ về cảm xúc của mình và vẽ, đôi khi tôi chẳng nghĩ điều gì cả. Chỉ luôn biết đó là việc khiến tôi thoải mái, vui vẻ, đôi khi lại là hạnh phúc. Nhưng dạo gần đây những bức tranh của tôi đã không còn nhiều thêm nữa. Có lẽ tôi đã không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vì thế tôi nghĩ mình phải làm gì đó để cảm ơn anh.


Tôi vẽ tặng anh một bức tranh, một bức tranh ngập tràn nắng vàng như ngày mùa hè tôi gặp anh. Trong bức tranh ngập tràn ánh sáng ấy tôi vẽ anh với nụ cười rạng rỡ, không cô đơn và cũng chẳng u buồn. Tôi nhìn vào đôi mắt anh, mỉm cười.

- Tặng anh đấy.

Anh nhìn vào vào bức tranh một phút, không, có lẽ là hai hay ba phút gì đấy. Đến lúc tâm trạng hồi hộp của tôi chuyển sang lo âu, thì bất chợt anh ngẩng lên. Anh cười. Nụ cười rạng rỡ nhất, không có sự cô đơn, cũng chẳng có nỗi u buồn nào trong nụ cười ấy.

- Anh rất thích. Vân, em vẽ rất đẹp !
Anh vừa cười vừa nói, còn bàn tay anh không ngừng xoa đầu tôi. Lúc đó đột nhiên tôi đã nghĩ “Sau này nhất định sẽ chỉ vẽ tranh cho mình anh thôi !”.

- Tự dưng tặng anh vì điều gì ???

- Vì món quà anh đã tặng em.

Anh ấy mãi mãi không thể biết được hoặc cũng có thể một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ biết. Rằng ngày hôm nay anh ấy đã mang đến tặng cho tôi ước mơ cho riêng mình rồi.


Một ngày cuối hè vàng nắng, khi những cơn gió mùa thu bắt đầu đến bất chợt và rất nhanh, mọi thứ xung quanh tôi bỗng trở lên thật khác.Ý nghĩ rằng mình đang thực sự lớn bỗng trở lên kì quoặc và buồn cười. Vậy mà có điều gì đó cứ day dứt mãi không yên trong lòng. Những vui buồn cứ chực trào ra. Nhưng tôi biết đã đến lúc mọi thứ trong tôi lên dừng lại, để thanh thản và nhẹ nhàng.
Vân ngồi bên tôi, cùng chờ xe buýt. Chúng tôi giống như đang chờ đợi mà lại chẳng chờ đợi điều gì. Khi chiếc xe buýt chúng tôi cần lên vụt ngang qua, bỗng nhiên em hỏi tôi :

- Anh à ! Ước mơ của anh là gì ???

Tôi không cảm thấy lạ khi em hỏi tôi câu hỏi ấy. Có lẽ tôi cũng rõ rằng một ngày nào đó em sẽ hỏi về ước mơ của mình. Chỉ là tôi cũng không nghĩ rằng câu hỏi ấy sẽ tới vào ngày hôm nay. 

- Em đã có mơ ước cho riêng mình rồi. Phải không ?

Tôi không biết em đang nghĩ gì. Chỉ biết rằng sau đó em im lặng. Đôi mắt em nhìn xa xôi vào cơn mưa rào cuối mùa vừa ập đến. Sự im lặng của em làm tôi chìm vào đâu đó giữa tiếng mưa.

- Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy em anh lại hỏi em ước mơ điều gì ?

- Ánh mắt em lúc ấy giống ánh mắt của Linh, em gái anh.


Và rồi tôi kể cho em nghe về Linh, về những áp lực mà em che giấu, những nỗi buồn em chẳng chia sẻ cùng ai, về bức thư tuyệt mệnh và về cả ước mơ của em. Linh là em gái tôi, xinh xắn, ngoan ngoãn, học giỏi nhưng luôn u buồn. Em luôn che giấu sự cô đơn của mình. Để rồi một ngày em ra đi, rời xa gia đình và tôi. Để còn trong tôi tồn tại nỗi buồn không cách nào nguôi ngoai được.

- Anh biết những gì đã qua không thể níu kéo lại được, nhưng một phần nào đó trong anh luôn dằn vặt, tiếc nuối rằng giá như anh quan tâm đến em gái của mình hơn thì có lẽ Linh đã không ra đi như thế.

- Đó là sự lựa chọn của bạn ấy. Anh không thể trách mình mãi được, bởi vì anh biết đó không phải là sự lựa chọn của anh mà, đúng không ?

Tôi không trả lời em, nhưng tôi biết em nói đúng. Có thể Linh quá yếu đuối, em không chịu chia sẻ và cho đi nỗi buồn của chính mình. Em chỉ để lại nỗi đau cho những người yêu thương em. Nỗi đau ấy đủ rộng và dài và đủ để tôi không thể quên đi. Nhưng nỗi đau ấy khiến tôi nhận ra giá trị của việc chia sẻ. Phải rồi, tôi còn gia đình, cha và mẹ đã khóc biết bao nhiêu vì sự ra đi của em. Họ đã vì tôi mà mỉm cười, còn tôi, tôi cũng vì họ mà sống thật tốt có phải không ?

- Mùa thu tới rồi phải không anh ??? – Em phát biểu một câu, tôi cũng không rõ đó có phải là một câu hỏi hay không ? Khuôn mặt em chẳng hướng nhìn tôi đến một lần. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, những xúc cảm, những nỗi buồn của những ngày tháng đã qua thật sự đã qua đi rồi.

- Ừ. Mùa thu tới rồi.

Em nhìn tôi cười, nụ cười rạng rỡ nhất của mùa thu.


Mùa thu ngọt ngào cuối cùng cũng đã đến. Tôi vẫn đang cố gắng từng ngày để đi trên con đường mà tôi đã chọn. Để biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ hối hận vì bất cứ điều ngọt ngào nào đã trôi qua. Và một ngày nào đó, sớm thôi, tôi sẽ nói cho chàng trai ấy biết những xúc cảm ngọt ngào của tôi về anh và cả ước mơ nhỏ bé của tôi nữa.


Vậy là mùa hè dài nhất của cuộc đời tôi đã trôi qua, những gì đã qua, những người đã và đang ở bên tôi là điều tôi trân trọng nhất. Cảm xúc của mùa hè này. Tất cả đã in sâu vào tuổi 20 của tôi. Và cô bé ấy, có lẽ tôi sẽ cất giữ cho riêng mình về một cảm xúc khác. Là gì tôi vẫn chưa rõ. Nhưng tôi sẽ nói cho em biết, sớm thôi, vào một ngày nào đó, khi mà cảm xúc đã đong đầy.

Nguồn: kenh14.vn

CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI

 Hôm nay tôi có nhiều tâm trạng để viết lên câu truyện cho chính tình yêu của tôi.

         Chúng tôi biết nhau đã khá lâu qua 1 người bạn thân của tôi, nhưng mãi đến gần đây mới thực sự quan tâm và để ý đến nhau. Thời gian ấy chúng tôi hay về quê 1 người bạn chơi chung để rùi tình cờ chúng tôi có nhiều thời gian nói chuyện và tiếp xúc với nhau hơn. Tôi hay thấy a nhìn tôi cười và rất chu đáo với tôi, a đã chở tôi đi chơi trên chiếc xe đạp của đứa bạn trong buổi chiều đầy nắng và gió. Thời gian về đây chơi và gặp nhau có hơn 2 lần nhưng dường như tôi cảm nhận được rằng a rất quý mến tôi, đặc biệt là mỗi lần tôi cười thì a rất chăm chú nhìn tôi.

        Sau những lần đi chơi đó thì trở lại thành phố chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau, a hay gọi điện nói chuyện rùi tâm sự cùng tôi. Đơn thuần vì a chỉ muốn chúng tôi là bạn vì thời gian này a chưa muốn quen hay yêu ai hết. tôi cũng hiểu được những điều đó nên cũng luôn chia sẻ cuộc sống cùng a. Sau rất nhiều lần nói chuyện thì dường như tôi cảm thấy chán với cách nói chuyện của a, a luôn kể miên man những câu chuyện của a mà tôi nghe không hiểu gì hết. Nhưng a vẫn thường gọi điện và tâm sự cùng tôi, tôi chỉ biết lắng nghe và lắng nghe…..
Để rồi cái ngày sinh nhật của tôi đã đến, tôi đã mời a xuống dự sinh nhật cùng với đám bạn thân của tôi. Bữa đó tôi đã lấy hết sự can đảm của mình để ngỏ lời với a rằng.

Hôm nay anh làm bạn trai em nha
uhm” câu trả lời không cần suy nghĩ của a đã làm cho tôi cảm thấy bất ngờ, tôi không nghĩ là a lại có thể chấp nhận một lời yêu cầu nhanh như vậy. Nhưng điều đó làm cho tôi rất vui vì ít nhất là a không dám từ chối. Khi đến gặp đám bạn tôi đã rất vui và hãnh diện khi giới thiệu a là bạn trai của tôi. Mọi người đều bất ngờ và ngạc nhiên khi thấy tôi dẫn một người lạ đến giới thiệu là bạn trai. Thế rồi mọi người đều rất tò mò và hỏi “sao chúng tôi quen được nhau và yêu nhau lâu chưa”. Dường như chủ đề này rất được các bạn của tôi quan tâm thì phải và điều đó cũng làm tôi vui. 
            Nhưng tôi biết cái điều tôi nhờ a và a cũng nghĩ là chúng tôi chỉ mượn tạm nhau thôi. Những ngày sau đó tiếp theo a luôn quan tâm tới tôi, a luôn nhắn tin gọi điện và nói những lời yêu thương với tôi. Thực sự tôi ko nghĩ rằng a lại có tình cảm với tôi nhanh như vậy, tôi chỉ nghĩ rằng a chỉ giỡn với tôi thui vì có rất nhiều người con gái yêu anh và cần a hơn tôi. 
Rồi cái ngày u ám của tôi cũng đã tới, tôi đã bị thất nghiệp và trong đầu luôn có những suy nghĩ mặc cảm và nặng nề về bản thân. Tôi đã chia sẻ cùng a và được a an ủi và lo lắng cho tôi, tôi chợt nhận ra là lúc đó tôi cần a, tôi muốn có a bên cạnh…..Tôi đã suy nghĩ rất nhiều để rôi nhắn tin hỏi a .

”tình cảm của a có đủ lớn để giữ e lại không ?” 
 tôi khá bất ngờ khi nhận được câu trả lời của a. A chưa đủ tinh thần để giữ e lại bên a, a muốn e tìm thấy tình yêu và có hạnh phúc tốt hơn. Thế là mọi suy nghĩ của tôi về a đã sụp đổ hoàn toàn, tôi cứ nghĩ rằng mình quá vội vàng quá hoang tưởng về tình cảm a dành cho tôi . Cả đêm đó tôi nằm suy nghĩ về a về sự quan tâm và lo lắng trong thời gian đó a dành cho tôi có ý nghĩa gì. Tôi hụt hẫng và  bất cần từ đó để rồi cuối cùng tôi đã nói với a rằng.

Từ nay chúng ta sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho nhau nữa nhé, e cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện”. Nói xong nước mắt lăn dài trên 2 gò má, tiếc thương cho cái gọi là tình cảm ngông cuồng của tôi. Cuối cùng tôi xách balo lên và muốn đi đâu đó thật xa để dời xa cái thành phố này, dời xa a…. 
Thật bất ngờ cái ngày mà tôi chuẩn bị đi du lịch thì a đã gọi điện cho tôi, a xin tôi 5 phút để trò chuyện với tôi. A hỏi tôi có tình cảm với a không, có yêu a không…..lúc đó tôi quá bất ngờ và lòng dâng trào nhiều cảm xúc không biết trả lời a như thế nào cho đúng. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng thừa nhận là tôi có tình cảm với anh, thế là chuyện tình của chúng tôi bắt đầu từ đó. 


         Từ cái ngày đó a thường xuyên nhắn tin cho tôi, càng ngày càng nhiều lời yêu thương chăm sóc hơn, thời gian trôi đi kể từ ngày 18/12 thấm thoát  đến nay đã được 4 tháng, thời gian tuy rất ngắn nhưng tôi đã cảm nhận được nhiều sự thay đổi từ a. Tình cảm của a dành cho tôi càng lớn dần theo thời gian, tôi đã sống trong hạnh phúc nhưng vẫn cứ tưởng đó chỉ là một giấc mơ.
       Khi một ngày thứ 7 trôi qua thật nặng nề khi a đã quên nhắn tin cho tôi để rồi tôi luôn chờ đợi và mong mỏi tin nhắn của a. Lúc đó rất muốn nhắn tin cho anh ngày hôm đó nhưng tôi sợ làm phiền a ,sợ công việc bận rộn của a. Sau hôm ấy nhận được tin nhắn hỏi thăm và giải thích của a cho ngày hôm trước. tôi đã bật khóc, khóc cho sự yếu đuối và mong chờ của tôi. Không dám cầm máy lên để trả lời a liền mà chỉ dám im lặng nghĩ về a. Nhưng sau đó e đã gạt nước mắt mà trả lời tin nhắn của a 1 cách lạnh lùng như đang giận hờn từ rất lâu. Qua tin nhắn a biết e rất giận a, a đã giải thích và an ủi e hãy hiểu cho a. Thực sự e rất muốn hiểu a, rất muốn thông cảm cho a nhưng sao e ko làm được. Vì mỗi lần như thế tim e nhói đau, nghẹn ngào để rùi luôn trách móc bản thân mình sao cứ phải chờ đợi a như thế.

     Sau thời gian ấy a dẫn e về giới thiệu với gia đình, e đã rất vui vì mọi người đều rất quý e. Em cũng đã cố gắng và chăm chỉ hoàn thành sứ mệnh của 1 người con gái khi về ra mắt nhà người yêu. Ở nơi đó e luôn thấy hạnh phúc vì hàng ngày được ở bên cạnh a, được a chỉ bảo chuyện gia đình, được trông thấy a khi mỗi sáng thức dậy và còn cảm nhận được nhiều điều hạnh phúc hơn thế nữa …

       Kết thúc chuyến vui chơi ở quê nhà để vô lại TP sinh sống và lao vào với công việc. Anh lại bắt đầu quay cuồng với công việc để rùi không có thời gian nghĩ đến e. Còn e quay trở lại với việc học tập và tìm cho mình một môi trường làm việc mới. Thế nhưng đã 2 tuần rùi chúng ta ko gặp nhau, a đã không còn nhắn tin cho e hàng đêm nữa. Đã ko còn trò chuyện với e mỗi khi e nhớ a, e nhắn tin cho a nhưng có lẽ a đã quá bận rộn hay là a không muốn trả lời tin nhắn của e. 

Chuyện tình của tôi

    Tất cả đã gieo vào đầu e những hoang mang những suy nghĩ về a. Có lẽ e chưa hiểu nhiều về a, để được yêu cầu hay được đòi hỏi gì ở a. Em cảm thấy mình vô dụng vì đến giờ này e vẫn chưa thực sự biết là a đang nghĩ gì về e…. Anh để lại trong e nỗi chơi vơi và lo lắng. Em cố gắng làm cho mình bận rộn, cố gắng học, cố gắng không cho mình thời gian rảnh để suy nghĩ về anh. Em sẽ phải cố gắng điều đó đến bao giờ đây, cố gắng cho trọn vẹn mối tình này với anh như thế nào đây ….. 

(Truyện ngắn còn tiếp của tác giả nếu như mình có cảm xúc viết như hôm nay)

Mít Ướt

HÔN ANH, THÊM LẦN NỮA NHÉ!


Mỗi lần đứng trước cửa nhà tôi là cô gái ấy sẽ chuẩn bị nói một câu chuyện, dài và lộn xộn. Còn tôi thì luôn chỉ lắng nghe, trong vai người bạn được gia đình em trả tiền hàng tháng để im lặng và nghe em nói.

***

Đó là ngày cuối cùng của tháng Mười, mưa mang cái rét đầu mùa ùa vào lòng Hà Nội. Những con đường trùng xuống, ảm đạm trong một màn mưa miên man và day dứt. Khi tôi đang ngồi bên cửa sổ căn gác nhỏ của mình, đọc một số tài liệu cho cuộc họp chuyên môn, những hạt mưa hoà vào nhau rồi lăn dài thành những dòng tiếc nuối phía bên ngoài lớp kính, cô gái đó tìm đến trước cửa nhà tôi.

Em đứng trước bậc thềm, giũ nhẹ chiếc ô in hình nhiều bông hoa nhỏ màu cam ngả nâu xếp thành những vòng tròn đồng tâm cho những hạt nước mưa rơi xuống và đưa ngón tay trắng bệch nhấn vào chuông cửa. Nửa phút sau, cánh cửa mở ra. Em đứng trước tôi, mắt nhìn thẳng, cái cổ cao hơi vươn lên dường như đang cố tìm cho mình âm vực của sự bình tĩnh. Và em tìm được. Bình thản, em nhìn vào mắt tôi:

- Em cần nói chuyện.


Em co người, vùi mình vào chiếc gối màu xanh nhạt đặt ở góc chiếc ghế đệm trắng, mắt nhìn đăm đăm vào bức tranh "Phố" treo ở bức tường đối diện. Tôi lặng im nghe em nói, lặng im như từ trước đến giờ vẫn vậy, trong vai người bạn được gia đình em trả tiền hàng tháng để im lặng và nghe em nói.

Người ta nghĩ em nên có một người có thể khiến em tin tưởng và tâm sự, bởi có một ngày, họ nhận ra em không có đến một người bạn thực sự. Em chìm trong câu chuyện của mình, miên man nói, mắt vẫn không rời bức tranh trên tường – bức tranh vẽ một góc phố nào đó của Hà Nội với những đường nét đơn giản và gam màu của quen thuộc của mùa Thu. Câu chuyện dài ra theo những lúc đến giảng đường, về nhà, ngồi vào bàn ăn, bữa trưa một mình, những món ăn từ rau đến thịt, đến cả chiếc đĩa đựng những quả táo, chiếc găng tay lấy đồ nướng trong lò của cô giúp việc tên Hoài, chương trình tivi lúc ba giờ chiều, chiếc áo dài cô biên tập viên mặc, bản nhạc đàn bên dương cầm đứt đoạn bởi cơn mưa, và mùi mưa lạnh giá tràn căn phòng...

- Bây giờ anh muốn làm gì? – Em đột ngột quay sang và hỏi tôi.

- Làm gì à? – Tôi hỏi lại trong lúc tìm kiếm một suy nghĩ – Tôi muốn một giấc ngủ dài, quên tuốt những cuộc họp rắc rối. Khi tỉnh dậy, tôi sẽ ăn một tô phở nóng.

- Em chẳng thích ngủ, và cũng chẳng muốn ăn phở. – Em nhún vai.
...
- Em chỉ muốn đi...
...
- Hôm nay đủ rồi. Em về đây!

- Đủ rồi? – Tôi nhìn em hoài nghi.

- Vâng, đủ rồi!

- Tôi thấy có chuyện gì đó khác!

- Anh mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi đấy. Có lẽ với bác sỹ tâm lý thì đầu óc ai cũng có vấn đề! – Em cầm chiếc ô với những vòng tròn hoa đồng tâm lên, bước về phía cánh cửa.

- Em cứ quay lại nếu thấy cần!
...

Đó là cuối chiều của một ngày cuối tháng Mười, trời tối sớm, không gian là một màu ảm đạm và buồn bã. Bốn mươi lăm phút sau khi 'bệnh nhân' của tôi bước ra khỏi cánh cửa, tôi đã quay lại và tiếp tục nhấn chìm mình trong đám tài liệu với mong muốn về một giấc ngủ dài và tô phở nóng sau khi thức dậy. Ngoài cửa kính, mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, những cành cây run rẩy trong từng cơn gió lạnh.

Trong một thoáng, tiếng chuông cửa kéo tư tưởng vừa tự do bay tung lung quay lại với căn phòng nhỏ. Cô gái ấy lại đang đứng trước cửa nhà tôi, tay giũ nhẹ chiếc ô in hình những bông hoa li ti xếp thành nhiều vòng tròn đồng tâm. Nửa phút sau, cánh cửa mở ra. Em đứng đó, những sợi tóc thấm nước mưa, bết lại thành những lọn nhỏ, vai áo trắng và gấu quần jeans thì đã ướt nhẹp. Em ngước lên, lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt trong suốt, đôi môi mím chặt và cố giữ cho mình đứng vững trên đôi chân run rẩy vì lạnh.
- Tôi nhớ em có mang ô!

- Vâng... – Em cúi mắt xuống.

- Vào đi ! – Tôi đẩy vai em qua khỏi cánh cửa. – Và nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì.

Căn phòng tê cứng trong im lặng. Em so vai trong chiếc chăn mỏng và duỗi nhẹ những ngón chân đỏ ửng – dường như đã đi bộ rất xa, xoay nhẹ người trong bộ đồ rộng rãi tôi đưa em thay trước đó, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bức tranh 'Phố' treo trên tường, màu sắc ấm áp hơn đôi chút với cái chụp đèn vừa bật sáng. Tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh và chờ đợi. Cảm giác thật khó tả khi nhìn vào em trong khoảnh khắc đó, giống như em đang quay lưng về phía tôi, quay lưng lại với thế giới đằng sau, gương mặt chìm trong bóng tối của sự cô độc đang khao khát được chia sẻ. Em nhắm mắt:

- Ba mẹ em ly hôn rồi. Sáng nay mẹ đã lên máy bay...
...
- Mẹ sang Ý, còn em thì chưa bao giờ thích nước Ý cả. Em chỉ muốn Hà Nội.
- Ba nói với em: "Ba rất tiếc". Và chiều nay, ba đi Nha Trang dự hội nghị...
...
- Cô Hoài rất buồn vì mẹ đi. Chiều nghe tin con trai cô ấy ở quê ốm. Thế nên cô ấy đã xin nghỉ ba ngày... Em dặn cô ấy nghỉ một tuần. Em nói em tự lo được...
...
- Dù sao em cũng đã 21 tuổi rồi. Em đã rất lớn. Em đã học qua lớp nấu ăn, biết dọn nhà, đến trường, về nhà, chơi dương cầm hoặc xem tivi khi buồn... Không còn là con bé 6 tuổi phải để người lớn giục đi ngủ...
...
- Ba không hay ở nhà với em. Mẹ cũng thế...
...

- Suy cho cùng, em chỉ quen với sự có mặt của cô Hoài. Em chẳng thấy có gì thay đổi ngoài sự vắng mặt của cô ấy. Nhưng...
...

- Hôm nay em ở lại đây được không ? – Em choàng mở mắt rồi quay sang nhìn tôi, vẫn ánh nhìn trong suốt nhưng lấp lánh những niềm hy vọng của một đứa trẻ.

- Nếu em muốn. Nhưng em sẽ nấu bữa tối, đồ ăn có trong tủ lạnh. – Không tỏ ra ngạc nhiên, tôi khoát tay làm một động tác chỉ về phía nhà bếp.

Em nhoẻn cười, gạt chiếc chăn mỏng sang, đi về phía nhà bếp, bỏ mặc tôi phía sau – đăm đăm nhìn vào bóng gót chân em thấp thoáng sau gấu quần phải xắn lên vì quá dài.
...
Đó là một buổi tối của ngày cuối tháng Mười, căn phòng hơi se lại bởi cái rét đầu tiên vừa mới về ngày hôm qua giữa lòng thành phố. Phòng ăn ấm áp với những chiếc đèn rủ xuống từ trần nhà, toả ra thứ ánh sáng màu mật ong loãng dịu nhẹ. Em đặt tô canh xuống bàn, đến gần và hôn nhẹ lên tóc tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn em. Em cười :

Như một gia đình vậy !

Ừ, "như một gia đình". Đã lâu rồi, tôi không thấy trong lòng nhẹ nhõm đến lạ lùng như vậy. Có lẽ việc sống quá lâu với những bữa ăn một mình khiến khoảnh khắc này trở nên rất khác biệt.

- Tại sao anh không sống với ba mẹ?

- Ba mẹ anh không giống ba mẹ em. Họ vui hơn mà! – Em ngước mắt nhìn lên những chiếc đèn, mắt long lanh sáng với những ý nghĩ vui vẻ về ba mẹ tôi.

- Anh thử món canh đi. Em vừa đọc công thức làm nó trên gói hạt nêm. – Em mỉm cười – Em chưa từng làm, cũng chưa ăn bao giờ. Hồi trước, em gọi đó là Món canh cho Thỏ. Có quá nhiều loại củ, anh thấy không...
- ...
- Anh thấy ngon chứ? Cả món này nữa... Trong tủ của anh rất nhiều đồ... Chị ấy mua cho anh hả?

- "Chị ấy"? – Tôi ngước lên – À, mẹ tôi.

Em ngậm đầu đũa, mắt lại ngước về phía những bóng đèn.

Phần còn lại của bữa tối trôi qua im lặng. Gần hai năm, tôi đã tạo ra một thói quen là nghe em nói và không can thiệp nhiều vào mạch ngôn từ của em. Cho đến lúc muốn nói về bữa tối dành cho Thỏ với 70% rau củ quả thì bắt gặp những suy nghĩ trong mắt em. Ừ, có lẽ sự vui vẻ lúc này đối nghịch quá với nỗi buồn em mang theo. Có một gia đình vừa mới tan vỡ.

Đó là đêm cuối tháng Mười trời mưa, khi đồng hồ đang chỉ về những giờ cuối cùng của ngày, cô gái ấy và tôi đang ngồi trên những chiếc ghế khác nhau, theo dõi một chương trình tổng hợp bóng đá. Một lát sau, em đứng dậy, làm một điệu bộ rón rén rất buồn cười và đi về phía tôi trên những ngón chân. Em ngồi xuống tấm thảm dưới chân tôi, vươn tay choàng qua cổ tôi:

Em chỉ muốn được ôm thật chặt!

Một vài giây để cảm nhận mùi hoa Lavender trên tóc em.
Lẽ ra anh nên nói những lời vui vẻ trong bữa tối chứ? Ăn tối với anh thật là chán!...

Tôi đưa tay và ôm lấy em. Cái ôm chặt tốt cho một thân thể rã rời sau những ngày mệt mỏi. Nghe cánh tay em siết lại trên cổ tôi, để gần nhau thêm một chút.

- Nếu em muốn hôn anh thì sao? – Em thì thầm cùng với một nụ cười nghịch ngợm.

- Em có biết mình đang đi đâu không?

- Có!

Và chỉ một động tác đơn giản, em áp môi em vào môi tôi. Đó là những thời khắc cuối cùng của tháng Mười, khi ngoài trời, mưa vẫn nặng hạt rơi, gió thổi lạnh từng cơn, và phía bên trong căn phòng, chúng tôi đã hôn nhau rất lâu...

- Anh sẽ nhường giường của anh cho em chứ?

- Em sẽ ngủ ở salon, tiểu thư ạ!

- Đàn ông galant sẽ nhường giường nệm cho phụ nữ và ngủ ở trên ghế!

- Hãy ra salon nằm đi, em sẽ có một chút kinh nghiệm mới mẻ. Tôi nghĩ là em đã chán giường nệm rồi đúng không?

- Anh không galant chút nào!

- Cảm ơn vì lời khen!

Tháng Mười đang trôi qua những giây cuối cùng. Khi cô gái ấy đã cuộn mình trong tấm chăn ấm và nằm im trên ghế salon trong phòng khách, khuôn mặt giấu vào chiếc gối mềm màu xanh cốm nhạt, tôi trở lại phòng ngủ, khép cửa lại và vùi người vào đám chăn gối của mình. Tôi đã nghĩ, nếu có thể, tôi muốn hôn cô ấy thêm một lần nữa, và có thể là một lần nữa, một lần nữa...
...

- Em vừa bò vào giường tôi đấy! Em là một cô bé hư hỏng ! – Tôi gối đầu lên cánh tay mình, hé mắt nhìn em trong ánh đèn ngủ màu cam nhạt.

- Không, em không hư hỏng! – Em chun mũi bướng bỉnh. – Ở ngoài đó sợ lắm, gió cứ thổi mãi. Cành cây đập vào cửa sổ nhà anh nghe như có ai gõ cửa vậy!

- Em thật nhát gan, chẳng chịu nổi lấy năm phút một mình!

- Không! Chẳng qua đây đâu phải nhà em? Em không quen.

- Em đã lê la ở đây gần hai năm rồi!

- Nhưng vẫn không phải nhà em...

- Em không sợ tôi sẽ làm gì em sao?

- Anh sẽ làm gì em à?

- Có thể!

- Nhưng em đang mặc một bộ đồ buồn cười và chẳng sexy chút nào hết!

- Thế thì sao? Em không thấy lúc nãy tôi hôn em rất say sưa đấy à?

- Anh thích hôn em đấy chứ?

- ...

- Đấy là nụ hôn thứ hai của em.

- Thứ hai?

- Lần đầu tiên khi em học lớp 11, cậu bạn cùng lớp. Em thấy nó rất khó chịu và bọn em đã không hẹn hò thêm nữa.

- Vậy lần này thế nào?

- Khó chịu bình thường! – Em cười.

- Em nói dối. Tôi thấy là em cũng rất say sưa!

- Thôi ngủ đi. Em tránh xa tôi ra. Tôi sợ những móng tay của em! Nếu thức khuya hơn nữa, mai tôi sẽ muộn làm và tôi sẽ giết em.

- Được thôi! – Em nhướn mày và quay đi.


Chúng tôi nằm quay lưng vào nhau. Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cô gái ấy, một luồng ấm áp với những cảm xúc rất buồn cười. Bên cạnh tôi, một cô gái 21 tuổi, dường như chưa kịp lớn bởi tuổi thơ thiếu sót quá nhiều ký ức, để thậm chí không thể cảm nhận được sự tan vỡ, không biết cách khóc khi ba mẹ mình ly hôn, nói rất nhiều mỗi lần đến gặp tôi, chỉ yêu cầu được lắng nghe bởi như thế với em đã là đủ, đề nghị được ở lại nhà tôi vào một tối tháng Mười mưa lạnh buốt và chui vào giường tôi lúc Mười hai giờ đêm nhưng lại làm cho tôi có cái cảm giác thật yên lòng, vì tôi biết mình sẽ không "làm gì".

Sự xuất hiện của em trong căn nhà buồn tẻ này đã trở nên tự nhiên và thân quen quá đỗi. Có lẽ đó là, cảm giác cần che chở và không thể làm tổn thương một cô gái đã quen với việc bị thương quá nhiều trong đống nhung lụa của mình...

Khi tôi đi làm, cô gái ấy vẫn đang còn say ngủ, mặt quay về phía tôi nằm nhưng hai bàn tay thì giấu dưới gối. Tôi để lại cho em một mấu giẩy ngắn gọn: "Tự lo bữa sáng nhé!" và vội vã ra khỏi nhà. Lúc trở về, tôi nhận được một mẩu giấy to gấp sáu lần mẩu giấy tôi để lại, và những gì em viết: "Em sẽ sang Ý tìm mẹ. Khi mẹ đi, em đã trốn trong phòng và không ôm mẹ. Chiều ngày mùng 8 em quay lại Hà Nội. Em cũng đã gọi cho ba và nói ba cắt hợp đồng với anh. Bởi vì, lúc 5 giờ chiều ngày mùng 8 tháng Mười một, nếu anh ra đón em ở Nội Bài, em sẽ trò chuyện với anh miễn phí trong suốt phần còn lại của ngày tháng. Và hôn anh thêm một nụ hôn nữa, một nụ hôn nữa, một nụ hôn nữa..."

Sưu Tầm : Truyện Ngắn

Tag : ,

ĐỪNG XÓA NHỮNG GÌ MÌNH KHÔNG TỰ TAY TẠO NÊN



Chiều nay, khi vô tình lang thang trên voz, em kích chuột vào threat của một bạn trẻ. Bạn ấy nói lời vĩnh biệt trước khi từ bỏ một cộng đồng ra đi mãi mãi.
***
Ngày xưa, khi lần đầu tiên được sở hữu một chiếc máy tính, chú em đã dạy em một bài học lớn rằng "Có thể nhấp chuột vào mọi thứ, nhưng tuyệt đối không xoá những gì mà mình không tạo ra.

Giới hạn an toàn trong cuộc sống là khi mình có thể nắm rõ bản chất và kiểm soát được nhịp chảy xung quanh mình. Chỉ khi mình kiến tạo nên điều gì đó, thì mới có thể hiểu rõ nhất về nó, biết rằng nó nên hay không tồn tại. Bài học vỡ lòng cho những người lần đầu tiên tiếp cận với công nghệ, cũng là chiều khoá để an toàn và suôn sẻ trong quá trình sử dụng.


Bao nhiêu năm xuôi ngược trong cuộc đời, đôi lúc đứng trước một biến cố hay gặp chuyện gì khiến mình phải suy nghĩ, em lại nhớ về câu nói ngày xa cũ đó. Đừng xoá những gì mình không tạo nên. Thì ra không chỉ riêng trong việc sử dụng một chiếc máy tính, mà cuộc sống, nhiều khi cũng na ná như thế. Cũng có một quy luật vô hình như thế, nhưng nhiều khi người ta cứ tảng lờ đi, cứ cố tình quên đi những điều đáng phải nhớ.

Không phải bỗng nhiên hôm nay em ngồi viết lại những dòng suy nghĩ này và những tâm sự vẩn vơ liên quan tới câu nói trên. Chiều nay, khi vô tình lang thang trên voz, em kích chuột vào threat của một bạn trẻ. Bạn ấy nói lời vĩnh biệt trước khi từ bỏ một cộng đồng ra đi mãi mãi. Mới đầu còn cười sặc sụa vì những comment dí dỏm, nhưng khi kích chuột hết hơn 50 pages của topic, em chợt lạnh người. Hình như có một người muốn từ bỏ cõi đời mà đi, với những viên thuốc ngủ. Thực hư tới giờ vẫn chưa được sáng tỏ, nhưng trong đáy lòng mình, em vẫn mong đó chỉ là một trò đùa.

Ngày hôm trước khi nép mình bên ô cửa chật chội của chuyến xe bus cuối ngày lúc tan tầm đông đúc. Em nghe loáng thoáng trên VOV đang review lại việc một bạn nam thanh niên nhảy cầu tự tử bất thành. Loáng thoáng trong những dòng comment vội vã, hình như tất cả đều cười đùa và nghĩ rằng hành động ấy quá ư ngu dại. Có một thoáng nào đó trong tâm tưởng, bạn thanh niên ấy biết rằng, bố mẹ mình sẽ xé ruột xé gan thế nào khi biết con mình nỡ dứt tâm bỏ lại họ trên đời.

Cuộc sống giống như một đoạn đường dài, lên xuống tựa cái đồ thị hình sin ai cũng phải vẽ một lần khi học tới phổ thông. Bản nhạc nào cũng phải đi qua phím thăng phím trầm, càng gồ gề, càng khấp khuỷu, mới để lại ấn tượng sâu trong lòng người. Sống trên đời này cũng vậy, ai cũng một lần trải qua những nỗi đau, tưởng như cắt da cắt thịt, tưởng như tâm can vỡ vụn.

Ngưỡng chịu đau của mỗi người mỗi khác, thế cho nên không phải ai cũng đi qua vũng bùn giống như ai. Nhưng trải qua nỗi đau là điều cần thiết, giống như tấm vé thông hành để ta bước vào cuộc đời, giống như tấm bằng của trường đại học cuộc sống. Vậy nên đừng vì những khó khăn hiện tại, dù biết rất nhức nhối, dù biết rất đắng cay, mà nghĩ tới chuyện lìa bỏ cuộc đời.

Đừng xoá đi những gì bạn không tự tay tạo ra.

Yêu thương này, nếu như không phải bạn xây đắp nên nó, mà nó đến từ một người khác, chân thành muốn dâng tặng bạn, thì dù có không chấp nhận, cũng đừng tự tay xoá bỏ nó. Yêu thương giống như những đợt sóng xô bờ, mải mê đuổi theo cát. Nhưng rồi theo tháng ngày, tuần trăng cũng sẽ khiến cho con sóng rút mãi ra xa để tìm tới những bờ cát mới. Hãy cứ nhẹ nhàng với những yêu thương đó, đừng làm đau những người đang thương yêu, lo lắng cho mình.

Nếu một lần xem phim về Natra, hẳn bạn vẫn còn nhớ đoạn phim khi Natra tự huỷ hoại thân mình. Xương máu, hình hài của mình, không phải do mình tự tạo ra mà do cha mẹ mình ban tặng. Mình lớn khôn đến từng này, mình học hành tới nơi tới chốn như ngày hôm nay, dù rằng nhiều thứ chưa được bằng bạn bằng bè, nhưng đều được đánh đổi bằng mồ hôi và công sức, bằng máu và nước mắt của mẹ cha.

    Bạn không phải do chính mình tạo ra, vậy nên đừng tự tay xoá đi nó. Có ngồi bên ngoài hành lang bệnh viên trong một ca cấp cứu, có đứng bên bờ dòng nước xiết nhìn người bị cuốn trôi, có nắm tay một người đấu tranh với bện tật trong những giây phút cuối đời, có nhìn những giọt nước mắt của người thân ướt nhèm mi mắt, mới biết cuộc sống này có giá đến từng nào. Nếu chưa một lần nghĩ tới những điều đó, nếu như còn phí hoài một giây phút giày vò bản thân vì những kẻ phụ bạc mình, thì hãy bỏ ra một vài ngày cuối tuần, về nhà, nhìn tóc mẹ bạc, nhìn cha lưng còng, rồi tự vả vào mặt mình cho tỉnh ngộ đi thôi.

   Nếu đã từng một lần sống trong cảnh gia đình có một người tự tước đoạt đi mạng sống của mình, để biết những nỗi đau và sự giày vò còn lại mãi trong tim và khoé mắt của người sống, thì chắc chẳng ai làm những điều dại dột tương tự như thế. Sống trên đời này mới khó, sống tử tế mới khó, chứ chết đi, thì có gì là không dễ dàng đâu? Đừng giơ tay lên xoá đi những gì người khác tạo dựng. Đừng ác độc với chính những người đang thương yêu mình. Xin một lần, nếu như ai từng u uẩn trong mình những suy nghĩ như thế.

Thức tỉnh lại đi.

EM ĐAU NHƯ ANH BÂY GIỜ PHẢI KHÔNG?


Quá nửa đêm, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ cô. Giọng ngáy ngủ xen lẫn cáu gắt, anh gần như hét lên trong điện thoại:

- Có gì mà gọi giờ này?

- Anh đang ở một mình phải không? – Cô thì thầm.

- Ừ thì sao?

- Em….

Anh chán nản toan tắt điện thoại khi nghe cô ngập ngừng ở phía đầu dây bên kia. Những cuộc gọi lúc nửa đêm thế này thường không được chào đón dù cho có đến từ cô, người đang là bạn gái anh. Huống chi, cả ngày nay anh mệt mỏi xoay vòng trong đống công việc cuối năm. Vừa chợp mắt được một tí là cô lại gọi. Cơn buồn ngủ theo đó cũng dần biến mất.

- Anh từng nói chúng ta sẽ có con đúng không?

- Thì sao? – Tim anh đập phịch một cái rồi đột ngột nhảy múa trong lồng ngực. – Đừng nói với anh là….

- Một đứa cũng đang trên đường đến đây….

Đó là cuộc gọi của đêm hôm qua. Anh kết thúc ngay cuộc nói chuyện sau câu nói ấy của cô. Tắt điện thoại. Anh lẳng lặng đi ngay vào toilet. Không cần phải rửa mặt, anh cũng đủ tỉnh táo. Lời nói vừa nãy của cô còn có tác dụng hơn cả cốc cà phê anh uống ban chiều, có khi còn hơn cả chục cốc cộng lại.

Tay run run anh bấm bàn phím điện thoại. Vỏn vẹn chỉ có: "Mai đến bệnh viện cùng anh". Tin nhắn hồi âm ngay lập tức: "Ừ. Em xin lỗi" .

Đêm nay, lại không thể ngủ. Lay hoay chờ cho trời sáng.

….

- Được 11 tuần rồi.

- 11 tuần á?

- Đã có tim thai. Khỏe mạnh, chỉ số phát triển tốt. Đây này.

Vị bác sỹ đưa tay chỉ lên màn hình vị trí "đứa nhỏ" đang nằm. Anh chẳng thấy gì ngoại trừ vật thể đen-không-hình-dạng. Nó tách biệt với cái đống cũng đen xung quanh nó bằng một đường viền, mấp máy. Tiếng nhịp tim đập "phình phịch" rõ ràng khiến anh rùng mình. Cô bấu chặt tay vào tấm nệm trên bàn siêu âm, mắt chưa một giây một phút nào rời khỏi màn hình.

Bước ra khỏi phòng siêu âm, cô vẫn cuối mặt.

- Xin lỗi anh, hôm ấy em…

- Lại quên uống thuốc nữa sao?

- Tại công việc bận quá nên…

- Đây là lần thứ mấy rồi?

- …..

Cô im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh cũng phản ứng như nhau khi nhận được tin từ cô. Chỉ khác là cái bình tĩnh lúc sau để giải quyết mọi chuyện. Anh thở dài. Yêu nhau gần 4 năm nay, có lẽ chưa bao giờ anh thấy chán nản như lúc này.

- Giờ em tính sao? Lại giống như những lần trước à?

- ….

- Ông trời cũng ưu ái nhỉ? Bao nhiêu người cầu mong có con thế mà chưa "dính" lần nào. Còn em, bao nhiêu lần phải bỏ thế mà vẫn….

Anh định thốt ra cho hết câu nhưng thoáng nhìn thấy cô đang cuối gầm mặt, tay bấu chặt vào hay vạt áo, anh lại thôi. Chưa bao giờ anh thấy tình cảm giành cho cô suốt bao nhiêu năm qua giảm sút thế này. Anh thở dài. Nhớ đến lần thứ nhất anh đã hốt hoảng thế nào, lần thứ hai bàng hoàng ra sao, rồi lần thứ ba phân vân thế nào. Bây giờ thì… Cảm xúc trôi tuột như không có gì. Chẳng buồn nói với cô thêm lời nào nữa.

- Mai em sẽ bỏ. Hôm nay em hơi mệt.

- Ừ. Tùy em.

Anh chở cô về. Trên đường đi, hai người chả nói với nhau lời nào. Xe anh đổ phịch trước công ty cô. Chưa kịp chào anh như mọi ngày, cô đã nhanh chóng quay lưng vào đó. Để lại anh nhìn theo cái dáng gầy gầy con con mà nao lòng. Anh không hiểu hay đúng hơn là không biết cô đang nghĩ gì.

Sáng hôm sau hai người lại đến bệnh viện. Anh phải đi cùng cô. Anh buộc mình phải là người có trách nhiệm. Anh biết mình sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng không phải là bây giờ và nhất là không phải vì đứa nhỏ.

Vị bác sĩ lấy tay trịnh trọng nâng cặp kính. Đôi chân mày chau lại với nhau, mắt không rời kết quả siêu âm.

- Cô bỏ thai mấy lần rồi?

- Dạ 3 lần rồi.

Vị bác sĩ ném cho anh cái nhìn khinh bỉ rồi hỏi tiếp

- Thế có muốn mai này làm mẹ không?

- Dạ….

- Bỏ đứa này nữa là mai này không có con được nữa đâu

Anh lắng tay nghe vị bác sĩ nói. Từng chữ từng chữ thấm vào đầu anh. Cô bỏ thai nhiều lần rồi. Thành tử cung vốn dĩ đã mỏng, giờ mong manh hơn bao giờ hết. Nếu bỏ nữa. Thì tử cung của cô sẽ không có khả năng giữ nổi đứa trẻ nào nữa. Vị bác sĩ thở dài. Các anh chị bây giờ sung sướng quá rồi. Muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không can ngăn được. Bao nhiêu người tuyên truyền các tác hại của việc này mà có chịu nghe. Lúc đấy thì không quan tâm. Giờ có chuyện thì….

- Đừng có mà dại dột đến mấy chỗ tư nhân. – Vị bác sĩ lạnh lùng xen lẫn cứng rắn.

Vậy là cô không thể bỏ "đứa nhỏ". Đồng nghĩa với việc cô phải sinh ra nó. Người anh lạnh toát. Bây giờ mà làm đám cưới thì tiền ở đâu ra. Nhà anh vẫn phải thuê. Gọi là nhà nhưng căn phòng nhỏ xíu. Gia đình cô còn tệ hơn. Gần chục anh chị em chui rúc trong căn nhà bé tí, người nào lấy vợ lấy chồng ra riêng thì đỡ được người đó nhưng cũng chẳng hơn gì. Nghĩ đến tương lai ngày thì làm việc quần quật, con đau con bệnh, con khóc con quấy trong căn nhà chưa đến 10m2 mà anh đổ mồ hôi lạnh toát. Tiền trong ngân hàng dành dụm bao nhiêu năm nay gần như con số không vì anh còn bố mẹ già phải nuôi và đàn em dưới quê.

Anh quay sang nhìn cô. Cô vẫn im lặng. Mặt cuối gầm. Li chanh muối tan cả đá nhạt nhẽo đặt trên bàn im thinh thít. Anh lạnh lùng phá tan bầu không khí đang có.

- Giờ em tính sao?

- Em tự có cách giải quyết

- Sao những lần trước em không nói với anh?

- ….

- Đến thế này thì anh phải làm sao?

- Nếu em nói thì anh cũng đâu có chịu cưới em

Cô đưa đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Đôi mắt có cả sự căm phẫn đến vô vọng. Cô lấy từ trong ví tờ 10 ngàn đặt xuống bàn rồi đẩy ghế đứng dậy.

- Em có cách tự em giải quyết. Anh không cần lo.

Anh bàng hoàng nhìn cô. Suốt bao năm qua, cô chưa từng cãi anh lấy một câu. Cái gì cũng nghe theo lời anh nói. Thế mà hôm nay cô dám ngang nhiên chống lại anh.

- Em muốn cái gì đây hả?

Cô không quan tâm lời anh nói, cứ thể bước nhanh ra khỏi căn-tin bệnh viện. Đôi vai run lên nức nở. Nước mắt tuôn dài không thể kìm lại được.

…..

Tối đó, anh uống thật say. Bấm số điện thoại của cô, anh như gào lên qua điện thoại: "Cô còn muốn làm gì nữa hả? Giờ cô không bỏ đứa nhỏ được thì tôi sẽ cưới cô. Ngoài chuyện đó ra thì cô còn muốn gì nữa?"

Cô bật khóc. Dù cố nén không cho anh biết nhưng cô vẫn khóc. Nuốt vội giọt nước mắt mặn chát trên môi, cô nói giọng thỏ thẻ nhưng cứng ngắt: "Em sẽ bỏ con. Anh đừng bận tâm đến em".

Tiếng gác máy lạnh lùng từ phía cô khiến anh thoáng chốc tỉnh táo. Chữ "con" thốt ra từ cô khiến anh đau ngay lồng ngực một chốc. Nhưng hơi men lại mang anh về với suy nghĩ tàn nhẫn kia. Anh ngã phịch lên giường, chiếc điện thoại rớt "bịch" xuống sàn nhà, tự động tắt máy.



Sáng hôm sau, tận gần trưa anh mới tỉnh được. Cơn say để lại dư âm khiến anh chóang váng. Anh liêu xiêu bước về phía toilet rồi tự nhiên nhớ đến lời cô nói tối qua. Anh cố xác định xem có phải là mơ hay không rồi vội vã phát hiện ra điện thoại nằm im lìm trên thềm nhà.

Có 3 tin nhắn đến máy anh. Cùng một người gửi.

"Em đang ở phòng mạch tư. Em chỉ biết có chỗ này. Anh ở đâu vậy? Sao không nghe máy? Em sợ lắm"

Tim anh đập thịch một cái. Toan bấm nút gọi cho cô ngay thì tin nhắn thứ hai đập vào mắt anh.

"Có thể lần này em sẽ không có con được nữa. Nếu thế, anh vẫn muốn cưới em chứ? Hay là anh sẽ bỏ em để lấy người sẽ sinh con cho anh?"

Anh tưởng tượng cảnh cô co rúm một mình trên bàn phẫu thuật. Thoáng rùng mình, mồ hôi lạnh toát sống lưng

"Em ra khỏi phòng phẫu thuật rồi. Em mệt lắm. Đau nữa. Lần này đau nhiều hơn trước gấp chục lần. Hình như máu vẫn chảy. Chắc em không tự về nỗi nữa. Anh đến đón em nhé. Em xin anh"

Tay anh run đến mất cả cảm giác. Bấm máy gọi cho cô. Bác sĩ đã cảnh báo cô thế nào mà còn làm vậy? Sao lại ngốc đến thế chứ?

Điện thoại đổ chuông hồi dài không ai trả lời. Anh định bấm gọi lại thì phía đầu dây bên kia vang lên giọng vội vã.

"Người nhà của bệnh nhân à? Vào viện ngay đi. Băng huyết rồi không cầm được. Chúng tôi đưa vào viện rồi"

Anh cắn chặt môi khi từng lời nói vang lên qua tai anh. Anh lao như bay ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện. Chẳng lẽ cô tàn nhẫn đến mức đó, đánh đổi cơ hội làm mẹ để chọn ở cạnh anh?

"Không cứu được."

Vị bác sĩ lắc đầu nhìn anh. Anh hỏi lại thêm một lần nữa. Vẫn câu trả lời y như thế, không khác một chữ.

Cô mất máu quá nhiều. Máu tuôn ồ ạt không cầm được. Phòng mạch ấy không giấy phép, thiếu trang thiết bị. Đưa đến đây thì quá muộn. Điều mà vị bác sĩ đã từng cảnh báo với cô.

Anh phải vịn tay vào tường lần theo lối vào nơi cô đang nằm. Lòng hi vọng bác sĩ ấy nhầm lẫn. Mắt chờ cô chạy đến thì thầm vào tai anh nói "em không sao" như những lần trước.

Ông ta hỏi anh có muốn nhìn mặt cô lần cuối không? Anh bảo có. Rồi anh thoáng thấy dưới tấm khăn trắng toát phủ cả thân người, bàn tay cô lộ ra. Chiếc điện thoại đặt cạnh bên. Có một tin nhắn sau cùng chưa kịp gửi đi. "Em yêu anh"

Anh thoáng cười rồi bật khóc. Vừa cười méo xệch lẫn nước mắt. Ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh hoang mang cầm lấy bàn tay cô. Lạnh quá em ơi!

Bàn tay tôi lay em dậy. Nhưng em không cử động. Lời tôi nói với em tối hôm qua như mũi dao đăm vào tim tôi. Đau nhói. Đau bao nhiêu không kể được. Bao nhiêu đau đớn tôi đang chịu có xá gì so với em. Trước khi nhắm mắt em còn nhớ tới tôi. Một thằng đàn ông như tôi đáng để em đánh đổi sao? Sao em ngốc nghếch quá? Sao em không giữ lấy mình? Sao em ngu ngốc quá…. Sao tôi không?

Đầu óc quay cuồng trong suy nghĩ. Cái gì đã giết chết cô? Anh hay tình yêu của cô dành cho anh.

Anh phóng xe điên cuồng trên đường. Con đường phía trước nhòe đi trước mắt. Chiếc xe tải bấm kèn inh ỏi phía chiều ngược lại. Anh lao thẳng vào nó không biết cố ý hay vô tình. Thứ âm thanh chết chóc vang lên dồn dập, tiếng la hét kinh hoàng của những người xung quanh. Anh ngã vật xuống đường. Đầu đập xuống đất. Cơn đau từ tim dội ngược lên đỉnh đầu. Anh nhìn bầu trời đen nghịt phía trên. Môi mấp máy gọi tên cô.

Anh kịp nhìn thấy gương mặt cô khi còn sống, vật vã trong cơn đau mà bốn lần đã phải chịu đựng.

Em đau như anh bây giờ phải không?

Sưu Tầm
Tag : ,

- Copyright © Truyện ngắn plus - Truyện ngắn plus - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -