Truyện ngắn

Chuyện tình yêu


Tôi kể bà nghe... 
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau rất lạ kỳ. 
Chúng nó bảo yêu say đắm, yêu hết mình, 
mà chẳng có bao nhiêu đôi đi được với nhau đến cùng trời cuối đất. 
Chúng nó lướt qua cuộc đời nhau nhưchẳng có gì để mất, 
Biến "Tình yêu" thành cái định nghĩa hết sức tầm thường... 

Tôi kể bà nghe... 
Tôi với bà tình thương mến thương 
Hơn sáu chục năm trời mà thấy vẫn còn chưa đủ... 
Lũ trẻ bây giờ chán rồi bỏ nhau, thất tình khóc xong rồi ngủ, 
Sáng mai tỉnh dậy lại tươi tắn rêu rao :"Tìm một nửa thất lạc của đời mình" 

Tôi kể bà nghe... 
Ngày xưa chúng mình cứ phải cân nhắc bên hiếu, bên nghĩa, bên tình. 
Bây giờ chúng nó nhắm mắt đưa chân mà chẳng một lần nhìn lại, 
Chúng nó cứ mù quáng buông mình trôi đi mãi 
Chẳng biết đâu mới là giới hạn, để dừng lại cho những tháng ngày sau... 

Tôi kể bà nghe... 
Tuy chúng mình già nhưng chẳng yếu lắm đâu! 
Trái tim tôi với bà vẫn còn đập những nhịp nguyên lành cho những yêu thương ngọt ngào phía trước, 
Lũ trẻ bây giờ trao cho nhau trái tim đã bao lần bị ném, vùi, vỡ xước... 
Rồi chúng nó tự hỏi mình, đau khổ tại vì đâu? 

Tôi kể bà nghe... 
Tại vì chúng nó không biết trân trọng nhau! 
Ở thời của chúng mình, cái gì vỡ thì cùng nhau hàn gắn, 
Chúng nó thích tân thời, chúng nó ham vứt đi để mua cái mới... 
Nên chúng nó chẳng giữ được cái gì bền vững vượt thời gian...

Sưu tầm

Những câu nói hài về tình yêu


- Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa. Đón anh vào và tống cổ anh ra

- Tình yêu thì rất nhiều, căn bản là chưa có người yêu.

- Không có gì tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Khi yêu nhau thì người ta thường thề sống chết có nhau, còn khi ghét nhau thì người ta thường thề sống chết với nhau. 

- Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân: chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được. 

- Tình yêu là bất tử, là vĩnh cửu. Trong tình yêu, thứ duy nhất có thể thay đổi đó chính là người yêu. 

- Con đường ngắn nhất để đi đến trái tim là con đường truyền máu. 

- Lương tâm là cái gì đó cảm thấy tổn thương trong khi các phần khác của cơ thể cảm thấy dễ chịu. 

- Tiền thì anh không thiếu, nhưng nhiều thì anh không có...

- Khi một cô gái được nhiều người theo đuổi cô ta sẽ làm cao 
- Khi cô ấy được một người theo đuổi thì cô ta sẽ làm dáng 
- Khi không có ai theo đuổi cô ấy cô ta sẽ làm ... thơ 
- Khi cô ta theo đuổi nhiều người cô ta sẽ làm ca ... ve.

- Khoa học chứng minh: "Bia độc hơn rượu", bằng chứng là trên thế giới chỉ có "mộ bia" mà không có "mộ rượu".

- Ta có : Heo = ăn + ngủ ; người = ăn + ngủ + đi làm + chơi ----> Người = Heo + đi làm + chơi 
- Ta có : Người - chơi = Heo + đi làm Có nghĩa là: Người mà không biết chơi = Heo đi làm

- Tại 1 chuyên mục Rao Vặt: "Nam, 25 tuổi, cao 1.8m, nặng 72 kg còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe BMW, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi".

- Yêu nhau trong sáng ..... mà phang nhau thì trong tối^^!..Lol..

- Tuy không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày , nhưng nguyện sống cùng ngày cùng tháng cùng năm.

- Sống chết có nhau, ốm đau tự chịu...

- Người tốt thì nhiều, mà người biết điều thì ít....

- Vạn sự khởi đầu nan, mà gian nan thì bắt đầu thấy nản...

- Thiếu nữ là chữ viết tắt của thiếu ... nữ tính.

Sưu Tầm

Bạn tôi ơi............

 Nó! Một anh chàng có dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt điển trai với một nụ cười sáng ngời.

Người trong làng thương nó vì ngày xưa nó là thằng học hành rất giỏi, tính tính hiền lành, niềm nở, thương trẻ con, luôn quan tâm hỏi han bà con trong làng. Mỗi lần đi xa về thăm nhà nó lại mang theo bao nhiêu là quà cho đám trẻ con. Nó giống như niềm tự hào của cả cái làng nghèo khó và cả gia đình nó nữa.

***

Nhưng, cho dù thời còn học đại học cho đến bây giờ khi đã ra trường và làm việc cho một công ty nước ngoài lương cao ngất, năm nào cũng thế, cứ cái ngày hai sáu tháng tám, nó lại về thăm quê. Leo lên ngọn đồi đối diện cái làng thơ mộng ấy - nơi gắn với hàng vạn kỷ niệm tuổi thơ của tiếng cười trong sáng và cả lúc buồn. Chẳng ai rõ nó lên đó để suy nghĩ hay chỉ để để ngắm nhìn một thứ gì đó hay ho mà chỉ có nó biết? Dán cái nhìn vào không trung vô vọng, ánh mắt nó buồn rười rượi, rồi rảo bước trên đám cỏ may cho đến khi cái quần nó trắng bệch, xù xì vì hoa cỏ may ghim và mực đêm dần rũ xuống thì nó mới chịu về.


Nghe người trong làng kháo nhau rằng nó nhớ bạn nó...

Chả là nó có một thằng bạn rất thân cùng tuổi từ thời để chỏm, cái tình bạn hồn nhiên và gắn bó nơi vùng quê này không có chỗ nào là hai đứa nó không đặt chân tới. Đứa là con nhà nghèo, đứa kia lại là con mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ. Không được học hành, chơi những món đồ chơi như bao bạn bè cùng trang lứa. Tất cả những người trong làng, bạn nó đều xem là ba mẹ vì họ cho nó cái ăn chốn ngủ trong cái chòi lụp xụp bằng lá dừa.

Phải chăng chính cái bất hạnh của số phận đã kéo hai đứa lại gần nhau rồi trở nên thân thiết như thế? Hai đứa cứ quấn lấy nhau như hình với bóng, làm đủ việc từ vào lên rừng bức dây mây, cọng đốt, hái chè, đào sắn rài, mót lại ruộng đậu đã thu hoạch,...mang đi bán để mong kiếm được chút tiền lẻ mua sách vở cũ cho hắn đi học. Đứa bạn ấy làm đủ mọi việc cùng hắn, không toan tính, không e dè, và giữa chúng không có một chút vụ lợi. Có đồng nào khi bán được từ những chiến lợi phẩm ấy thì nó mang bỏ ống tre cho bạn nó để đủ tiền mua sách, vở và sắm đồ đi học.

 Rồi hè năm ấy, cái mùa hè nóng bức và inh ỏi, khi nó sắp lên cấp 3, sắp phải rời cái làng nhỏ bé này và xa luôn thằng bạn ngheo cô của nó để lên huyện ở trọ học. Dạo ấy, vùng đất Trà My nghèo khó rộ lên nghề đi rà sắt vụn để bán, thì hai đứa nó cũng tích góp được để mua lại hai cái máy rà sắt vụn xoàng xoàng để có công cụ làm ăn.

Mùa hè, dưới cái nóng như thiêu như đốt trên đầu, đất đai khô khốc dưới chân, nhưng hai đứa cứ mải miết cùng mang máy rà sắt đi qua không biết bao nhiêu con suối, thác khe để đến những khoảng rừng mới. Nơi ấy, có nhiều hố bom thời chiến tranh còn nham nhở khắp mặt đất, hay tuyệt hơn là những khoảng đất rẫy mà người dân tộc Cor đốt vừa xong khói còn bay mù mịt thì người ta đã thấy dáng hai đứa trẻ con mang máy rà đến làm ăn. Được cái mảnh bom lớn, ống đạn bằng đồng,...là chúng hét toáng lên, ôm nhau lăn lộn trên đóng tro sung sướng, mặt mũi nhem nhuốc, hai đứa lại nhìn nhau cười om sòm.


Ngày tháng trôi qua với những mảnh sắt vụn từ sáng sớm đến mịt tối. Khoảng thời gian ấy thấm đẫm tro bụi và cái vị mồ hôi mằn mặn nhưng sao lại vui vẻ đến thế chứ? Vui hơn cả bây giờ khi nó đã khoác lên mình bộ Âu phục phẳng phiu mà lại trống vắng lạ thường.

Thế rồi cũng đến lúc mùa hè dịu lại, tiếng ve bắt đầu êm ả hơn, khiến chúng nó cảm thấy sự lo lắng trong nhau. Ngồi nghỉ dưới bóng cây, trên đồi, vẻ buổn bã, lo âu hiển hiện trên gương mặt chúng. Không lo cho được khi mà ngày nhập học sắp đến rồi mà tiền không đủ để mua một bộ sách lớp 10 nó lên huyện học? Lại còn bao nhiêu thứ cần mua, đôi dép đi rà sắt của nó lại đứt lìa cái quai, cái mũ thì rách tơm vì bị gai bấu... Nó đang lăm le nhìn đôi dép, tay thì săm se cái mũ, thằng bạn ngồi bên như hiểu được:

- Mày đừng lo! Đôi dép của tao còn ngon lắm!

Ánh mắt nó nhìn xuống chân.

- Mày cứ lấy dép tao mà đi học, đừng mua làm chi tốn tiền.

- À nhưng mà cái mũ thì mày mua nghe...cái mũ tao cũng rách tơm rồi nè!

Tay nó cầm cái mũ đưa lên, cười khanh khách. Rồi hai đứa lại ôm nhau.

Tuy bằng tuồi nhưng thằng bạn nó da ngăm đen, cao hơn, lúc nào quan tâm lo lắng cho nó. Lúc đau cũng bên nó hái cho nó bó lá để xông, lúc nó buồn thì bên nó nói chuyện với nó, ôn tồn chỉ bảo cho nó. Nói đúng hơn thì nó xem bạn nó như một người anh cả luôn hiểu nó cho dù nó vẫn gọi nhau là tao mày.

Thế rồi cũng lo được tiền để mua bộ sách cho nó. Nó vui lắm suốt ngày lôi ra đọc trước, rồi đôi lúc lại ôm sách vào lòng, đôi dép thì cũng đổi cho nhau. Nhiều khi nó ái ngại vì dùng đôi dép tốt của thằng bạn nhưng tình cảm quá khăn khít khiến nó không bận tâm nhiều.

Thỉnh thoảng, nó đến gọi thằng bạn đi làm ăn lại bắt gặp ánh mắt buồn rười rượi, nó biết thằng bạn đang buồn vì phải sắp lại xa nó. Một đứa đi học xa một đứa thì cô đơn, lủi thủi một mình. Nó cũng buồn lắm nhưng nó cũng muốn học để mong sau này có công việc kiếm được thiệt nhiều tiền để giúp ba má. Nó cũng hứa với lòng nó đi học để sau này về còn giúp thằng bạn nó thoát cái cảnh nghèo cô này nữa.

Nhiều lúc nó lặng im khóc một mình vì không muốn ai thấy và nhất là thằng bạn nó. Cảm xúc trong người nó khó tả quá, nó không tưởng tượng được khi nó đi hoc xa như thế thì ai sẽ lo cho nó lúc đau ốm, ai sẽ đi hái lá xông đây, ai sẽ bên cạnh nó chia sẽ buồn vui với hắn. Nhưng rồi nó cũng nuốt hết nước mắt vào trong lòng, để nuôi cho cái hy vọng đổi đời cho nó và bạn nó.



Cuối tháng 8...

Nó chuẩn bị lên huyện học rồi. Hai đứa cùng lên thị trấn trước để còn lo thuê chỗ trọ để ở, mang theo mấy cái soong, cái nồi, nhưng chén, đũa, muỗng nó mang hai cái, vì nó mong lắm thằng bạn sẽ lên thăm hắn thường xuyên. Nó sợ không có chén cho bạn hắn ăn cùng.

Sau cả buổi sáng cuốc bộ hai đứa cũng tìm được một chỗ trọ tuyệt vời, một ngôi nhà hoang mà người chủ đã để lại, đi xây nhà mới ở khu khác khang trang hơn nên cho nó ở miễn phí. Hai đứa nó vui mừng ôm nhau nhảy nhót cảm ơn rốt rít. Chiều đó hai đứa dọn dẹp nhà của ngăn nắp, phát hết cây dại xung quanh, hì hục làm việc đôi lúc lại nhìn nhau cười toe cả miệng. Chiều tối chúng nó lại cuốc bộ về làng, rồi hẹn nhau mai đi rà sắt cùng nhau bữa cuối để ngày kia nó lên huyện ở lại học.

Từ sáng sớm, hai thằng đã gọi nhau í ới để cùng xuất hành lên khoảng rẫy mà chiều ngày hôm qua khi đi trên thì trấn về nó thấy có đám đốt rẫy. Theo thằng bạn nói thì nơi ấy nhiều sắt lắm vì có rất nhiều hố bom.

- Phen này sẽ kiếm được kha khá đây! Thằng bạn vừa nói, vừa cưới đắc thắng.

 Sau hơn một tiếng đồng hồ thì nó đã kiếm được kha khá nên sinh lười. Mặc cho thằng bạn cứ miệt mài rà và đào đất lấy sắt mà thân người thì ướt đẫm mồ hôi. Nó lẻn vào tán cây bên đôi cạnh đó hơn chục mét, rồi đổ hết bao tài sản ra ngắm ngía. Bỗng...

 Bùm....! Một tiếng nổ cực lớn vang dội cả một khoảng trời. Nó thấy, khói và đất bay tung tóe khắc nơi, ngực tức không chịu nổi. Sực nhớ đến thằng bạn nó quay lại nhìn, bắt gặp một nụ cười thật đẹp từ khuôn mặt đen nhẻm, rồi thằng bạn nó từ từ khụy xuống mặt đất lam lỗ. Chạy thật nhanh đến nó thấy cả một vùng đất bị cày xới lên, màu máu đỏ đang ứa ra, máu từ miệng thằng bạn đang chảy ra, mắt dán vào người hắn. Nó ôm chầm lấy tám thân nhầy nhụa máu ấy, khóc thét lên! Thằng bạn vẫn cười như thế - một nụ cười pha lẫn sự đau đớn tột cùng.

Bạn nó tắt thở rồi nhưng sao ánh mắt vẫn nhìn nó hiền lắm, hiền lạ thường...

Nó lẩm bẩm gì đó rồi vuốt mặt để bạn nó yên nghỉ. Áo nó ướt hết vì máu, người trong làng kéo đến thật nhanh họ đưa cái xác cả hai thằng về vì nó cũng ngất đi trong sự đớn đau tột cùng.

Sau mấy ngày, xong xuôi việc chôn cất cho bạn nó, nó lên đường đi học nó đã lẩm bẩm với bạn nó trước lúc nhắm mắt sẽ học thật tốt rồi.

Thế rồi thời gian trôi thật nhanh nó học xong xuôi, tìm được một công việc lương cao ở một công ty nước ngoài, nó về xây nhà cha ba mẹ. Rồi cưới vợ và sinh được một đứa con kháu khỉnh. Rồi nó cũng có nhà riêng ở quê, nó lập bàn thờ cho bạn để trong nhà xem như người thân ruột thịt. Ngày giỗ bạn, nó vẫn mang đôi dép cũ kỹ ra ngồi ngắm ngía thật kỹ từng vết xướt, từng vết một như từng nhát dao kỷ niệm đang cứa vào người nó, nó thấy nghẹ đắng nơi cổ họng, mắt nhòe đi trong khi tâm trí lại ùa về bao nhiêu kí ức đỏ thẫm màu máu về một đứa bạn...

Chiều chiều nó cứ đưa mắt nhìn xa xăm về cánh đồi đó - cánh đồi đã lấy đi một phần thân thể của thằng bạn tội nghiệp, một nửa tuổi thơ đẹp của nó...

Bạn tôi ơi...!?

                                                            Theo tác giả: Trương Văn Long
Tag : ,

Bạn vẫn đến rùi đi


Hãy sống hết mình! Không phải vì lo tương lai mọi thứ sẽ lụi tàn, mà bởi vì cuộc đời là như vậy, những cái đã qua rồi thì không níu lại được, những cái sẽ đến, những thứ bất ngờ, những xoay vần cuộc đời thì ai biết mà ngờ, nên chỉ có hiện tại là thực sự quan trọng. Phải sống cho hiện tại, phải hết mình cho nó.

----------------*_*---------------

Hình như lâu lắm tôi mới ngồi lôi đống thư cũ của ngày xưa ra đọc. Lần này, tình cờ thế nào trong lúc nghịch ngợm mail, tôi nhìn thấy một cái mail Bạn gửi, thế là search mọi thư của Bạn và ngồi đọc. Hóa ra đã từng có thời chúng ta viết cho nhau những lá thư như thế, hóa ra đã từng có thời chờ đợi, nhớ nhung nhau như vậy, hóa ra tôi từng có ý nghĩa đối với Bạn như thế, hóa ra Bạn từng là một phần rất quan trọng trong suy nghĩ của tôi.


Khi đọc thư, tôi đột nhiên rất, rất nhớ Bạn! Tôi đột nhiên muốn viết cho Bạn một cái gì đấy, hay gửi cho Bạn một bức ảnh, hay một cái mặt cười, hay tương tự vậy. Nhưng rồi tôi nhớ ra mối quan hệ của chúng ta đã nguội lạnh. Chúng ta đều đã thay đổi, có lẽ người này không còn thực sự chạm vào, hay muốn chạm vào tâm hồn của người kia như ngày xưa chúng ta vẫn hay làm nữa. Chúng ta đều đã bước vào cuộc sống thật, thế giới không còn chỉ bó hẹp vào một vài kỉ niệm. Việt Nam cuốn Bạn đi theo cách của nó, Đức cũng cuốn tôi đi.

Bạn thân yêu ạ, gặp được nhau chắc hẳn đã là một cái duyên lớn ở trong đời. Chúng ta thậm chí còn từng rất thân nhau, vậy thì còn đòi hỏi gì? Chúng ta đã từng đi bộ một quãng dài với nhau, giờ thì ai cũng rẽ vào con đường riêng, là thuận theo tự nhiên, là thứ đã diễn ra, đang diễn ra. Tôi thực sự rất buồn. 

Cái cảm giác ấy không thể nào tả nổi, nó không giống như việc đã từng thích một ai đấy, hay yêu một ai đấy, rồi tình cảm ấy lặng lẽ biến mất. Việc thích một người có thể chấm dứt nhưng tình bạn giữa hai người thì không dừng lại. Nhưng việc không còn có thể chạm đến tâm hồn của người kia như xưa nữa, việc bản thân mình đối với người kia không còn quan trọng, việc dửng dưng khi nghĩ về nhau, việc không còn muốn nỗ lực để duy trì mối quan hệ với nhau nữa là một cái gì đấy như dấu chấm hết, như dấu enter và hết một phần. Không còn có thứ cảm giác gì xa cách và buồn bã hơn.



Từ ngày tôi rời Việt Nam cho đến giờ, đã có bao nhiêu mối quan hệ cũng lặng lẽ biến mất theo thời gian như vậy.. Cũng có thể nó chẳng liên quan trực tiếp gì đến việc tôi có đi Đức hay không, chỉ là con người ta trưởng thành, nhất là khi thực sự bước chân ra va vấp với đời, rồi thay đổi. Mối quan tâm trong cuộc sống không chỉ ngừng lại ở một, hai con người, chúng ta trải nghiệm và đổi thay, khi nghĩ về nhau và kỉ niệm xưa thấy nhớ nhung, nhưng gặp nhau thì trái tim rất dửng dưng. Phách nhịp lạc cả rồi. Bài hát nghe thật buồn.

Vậy thì phải để người kia bước tiếp thôi. Bản thân mình cũng phải dũng cảm đi tiếp con đường của riêng mình.
Chẳng có gì để oán trách nhau, chẳng có gì để lên án, để cáu giận, để tổn thương. Chỉ đơn giản là hai con người từng đã từng rất thân nhau, nhưng theo tháng năm, bước trên những con đường riêng, và không còn gần nhau như ngày xưa, đơn giản là như thế.

Chúng ta nên sống nhiều hơn cho hiện tại. Nếu có thể ở cạnh nhau, nếu yêu quí nhau, nếu muốn chạm vào nhau thì hãy nên làm thế. Nếu thấy nhớ người kia thì hãy nói tôi rất nhớ người kia. Hãy trung thực của cảm xúc của mình. Hãy sống hết mình! Không phải vì lo tương lai mọi thứ sẽ lụi tàn, mà bởi vì cuộc đời là như vậy, những cái đã qua rồi thì không níu lại được, những cái sẽ đến, những thứ bất ngờ, những xoay vần cuộc đời thì ai biết mà ngờ, nên chỉ có hiện tại là thực sự quan trọng. Phải sống cho hiện tại, phải hết mình cho nó.

Điều cuối cùng mà tôi muốn nói: Tôi trân trọng những kỉ niệm với Bạn, tôi buồn vì chúng ta không còn chạm vào tâm hồn nhau như ngày xưa nữa, nhưng tôi sẽ ngẩng cao đầu và bước tiếp.
Mong Bạn ổn và thường xuyên cười. Tôi cũng sẽ ổn và đi tiếp theo cách của riêng tôi.

Theo Tranglys
Tag : ,

Một cái giá sòng phẳng

 Cô không yêu anh. Chưa một lần nào, chưa bao giờ. Thế nhưng cô vẫn quyết định lấy anh. Vì anh yêu cô, anh có xe hơi, có căn hộ cao cấp, có học thức, có địa vị xã hội, chỉ vậy. Anh biết điều đó nhưng anh vẫn tiếp tục theo đuổi cô và rồi cầu hôn cô. Anh tin, một ngày nào đó anh sẽ làm cho cô yêu anh thật sự, bằng hôn nhân, bằng những gì anh đang sở hữu và bằng tất cả những gì anh có thể làm được cho cô.

Nhiều người bên ngoài nhìn vào vẫn luôn tự hỏi rằng vì sao anh cao to thế, bảnh bao thế, giàu có thế, học thức thế… Cớ gì anh cứ phải bám riết theo và săn đuổi cô cho bằng được trong khi cô chỉ là một cô gái bình thường. Bình thường nhưng không tầm thường. Cô xinh, cái xinh theo kiểu bướng bỉnh, ngang ngạnh và góc cạnh với một lối sống lạnh lùng, vô tâm.

Cô không yêu anh là bởi vì anh đã đuổi theo cô, anh vồn vã với cô còn cô thì lại đuổi theo và vồn vã với một người khác, một người cô thích và người đó thì chưa một lần nào thích cô, chưa bao giờ. Chính vì thế mà cô quyết định lấy anh. Sau một hồi rượt đuổi mệt mỏi trên trường đua. Cô quyết định dừng lại và chấp nhận làm kẻ bị thua cuộc. Anh đã thắng và đã tóm được cô trên tờ giấy hôn thú nhưng có lẽ anh nhầm, kẻ thua cuộc vẫn luôn hướng về cái đích mà cô ấy luôn khao khát để có được…

“Đi ngủ đi em!” – Anh đến bên cô, xoa đôi vai gầy và đưa tay định gấp chiếc laptop trên đùi cô lại.

“Em đang bận, anh ngủ trước đi!” – Cô nói, cố đẩy anh ra và mở lại chiếc lap.

“Sáng mai rồi hãy viết tiếp! Bây giờ đã 2 giờ rồi mà?”

“Anh cũng biết bây giờ đã 2 giờ rồi sao. Anh cũng vừa mới về đấy thôi?” – Cô ngước lên nhìn anh vặn hỏi lại.

“Anh xin lỗi, ở công ty có nhiều việc quá và anh phải cố để giải quyết nốt chúng!” – Anh nhìn cô, nói thật lòng rồi ngã qua phía bên kia giường nằm nghiêng sang nhìn cô.

“Ừm, em biết rồi, anh ngủ trước đi, em cũng phải viết nốt xong phần kịch bản này!”

“Thôi nào, em giận anh à? Anh bù cho nhé? Lại đây!” – Anh ngồi dậy và ôm chằm lấy cô, hôn vào gáy.

“Không, em không giận, để em yên làm việc nào!”

“Để mai đi, khuya rồi mà!” – Anh nài nỉ. Đôi môi anh ghì chặc lấy môi cô và đôi bàn tay ve vuốt dọc sống lưng. Cô cố phản đối nhưng không thành, đành đẩy chiếc lap sang một bên và với tay nhấn công tắc chiếc đèn phía bên trên.


Người ta nói rằng đàn bà không yêu làm tình vẫn thường hay mở mắt. Cưới nhau được 3 năm, đã có một đứa con trai 3 tuổi đầy kháu khỉnh nhưng cô vẫn không tài nào nhắm mắt được mỗi khi anh và cô yêu nhau như những lúc như thế này. Anh không hề biết điều đó, luôn luôn họ luôn yêu nhau trong cái thứ ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cái cửa sổ trong căn phòng giữa tầng 12 của tòa chung cư cao cấp và cô luôn luôn mở to hai đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, nơi có chùm đèn như cái xoắn ốc bằng thủy tinh được chạm khắc tinh xảo và đắt tiền. Nhìn, nằm im và khẽ rên hừ hừ như một con mèo bị lạnh bởi nhiệt độ từ chiếc máy điều hòa âm tường đang xối xả phà hơi trên đầu.

Chỉ vậy mà nhóc Biu ra đời. Nhóc Biu, con trai của cô và anh – 24/8 năm nay nó sẽ tròn 4 tuổi. Thằng nhóc có đôi mắt to và cái miệng nhỏ xíu giống cô, và một sống mũi cao cùng cái đầu thông minh y hệt anh. Dù không yêu anh nhưng cô yêu nó lắm. Cô yêu nó hơn bất cứ cái gì cô có, nó là con của cô và anh, thế nhưng cô vẫn luôn tự hỏi, tại cớ nào mà cô vẫn không thể yêu được anh? Cớ nào mà sao khi anh chạm vào cô, cô chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc?

nhưng khốn nạn thay, cô lại luôn cảm thấy thỏa mãn và khao khát được nhiều hơn với người đàn ông ấy. Người đàn ông mà cách đây 4 năm cô đã từng rượt đuổi đến mỏi mệt và rồi buộc lòng phải dừng lại. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có điều gì tồi tệ xảy ra nếu cô không gặp lại người đó. Vào một chiều mưa cô dắt Biu đi café ở một quán cô hay ra ngồi và vô tình gặp lại người đàn ông đó. Nhóc Biu không thích người đàn ông đó, nó nhìn anh ta với một cái nhíu mày khó chịu và ra vẻ hờn dỗi mẹ thật nhiều khi nó nhìn thấy trong một cái gì đó ánh lên trong mắt mẹ nó, nó vẫn chưa đủ lớn để hiểu đó là gì, nó chỉ biết gọi điều đó nôm na là một sự ấm áp. Điều nó chưa bao giờ thấy ở mẹ đối với “baba iu” của nó.

Chiều đó café cô không yên với Biu, thằng nhóc hết quậy phá các thức uống trên bàn rồi thì làm mặt ụ ngồi ôm chiếc ipad trên tay không thèm tô vẽ màu như mọi khi nó vẫn hay làm. Lát sau nữa, nó kêu đói bụng, đòi mẹ dắt đi ăn mì xào ở phố Cây Thị. Cô dành phải tạm biệt người đàn ông cô đã từng nhớ nhung đến phát ốm để dắt con mình đi ăn. Chiều hôm đó khi vừa rời khỏi café, khi vào xe ngồi và mẹ lái xe đi qua phố Cây Thị, Biu đã bị mẹ mắng cho một trận vì tội không ngoan khi mẹ đang ngồi nói chuyện với bạn mẹ, điều Biu chưa bao giờ bị mắng! Nhóc Biu buồn hiu ngồi trong oto nhìn ra ngoài cửa kính, gương mặt phúm phím của nó ụ xuống, hai đôi mắt to long lanh sụp buồn, cái môi nhỏ mím lại. Nó nhớ ba nó kinh khủng, ba nó đi công tác nước ngoài gần cả 2 tuần nay sao mà chưa thấy về. Tối nào ba cũng gọi điện cho nó nhắc nó đi ngủ sớm và phải ngoan với mẹ sau đó ba bảo nó đưa máy cho mẹ, nó lon ton ôm cái điện thoại chạy sang phòng mẹ, nghe tiếng bước chân nó bước dồn, mẹ nó tắt đèn và nói khẽ qua cửa phòng.

“Gác điện thoại đi ngủ sớm đi Biu, nói với ba mẹ ngủ rồi, mai mẹ sẽ gọi lại cho ba!”

Và thằng nhóc 3 tuổi lủi thủi ôm chiếc điện thoại về phòng, khẽ nói:

“Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”

Một tối, Biu ở nhà một mình với dì Tám. Mẹ nó vắng nhà. 7 giờ tối mẹ gọi điện thoại cho nó và bảo nó ăn xong, học bài và đi ngủ, tối nay dì Tám – người giúp việc cho nhà nó hằng ngày sẽ ngủ lại với nó vì mẹ có việc đột xuất trên công ty không về được. Tối đó, ba nó gọi điện hỏi mẹ nó đâu. Nó làm thinh, l

sau, nó nói như mọi khi “Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”

Rồi 2 tuần liên tiếp đó mẹ nó lại hay vắng nhà vào buổi tối. Thằng nhóc 3 tuổi chẳng biết gì vẫn phải ở nhà và trực điện thoại một mình. Anh ở Mỹ và buồn vô vàng vì cả khối công việc đang bộn bề rối ren, anh chỉ cảm thấy bớt căng thẳng khi cố dành chút thời gian của giờ nghỉ trưa để gọi điện cho con trai và vợ mình nhưng chẳng lần nào cô bắt máy. Cô luôn đi ngủ trước nhóc Biu. Anh biết cô không muốn bắt máy bởi cơ bản nhiều lần anh gọi cho số di động của cô, cô luôn ậm ừ và bảo đang bận hoặc đang ngủ. Công việc khiến anh mệt mỏi, sự hờ hững của cô sau biết bao thứ anh cố xây dựng và dành tất cả cho cô khiến anh càng mệt mỏi. Anh chẳng biết phải làm thế nào thì cô mới có thể quay đầu lại về phía anh, nhìn lại tình cảm của anh, dù chỉ một lần, một lần duy nhất.

Một cái giá sòng phẳng

Một ngày mưa, nhóc Biu thấy mẹ nó dẫn một người đàn ông về nhà. Sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác da ướt sũng trên người ra, nó nhận ra đó là người đàn ông mà nó đã gặp ở quán café hôm nọ cùng mẹ. Tối đó, mẹ cho dì Tám về và bảo rằng người đàn ông đó sẽ ngủ ở so-pha trong nhà nó đêm nay và đúng là thế thật.

Tối đó, 10 giờ rồi mà ba vẫn chưa gọi điện cho nó. Nó cứ nằm trong phòng và thao thức chờ điện thoại của ba sẽ lại reo như thường ngày. 11 giờ, nó vẫn chưa ngủ. Rồi 12 giờ. Nó vẫn thao thức lăn qua lăn lại ôm con gấu Teddy to ơi là to mà ba nó đã mua cho nó vì nó trả lời được câu hỏi bằng tiếng Anh của ba.


12 giờ. Nó ôm con gấu chạy sang phòng mẹ định hỏi xem vì sao hôm nay ba nó không gọi điện về cho nó. Đi qua mấy bậc cầu thang và bậc đèn hành lang, nhóc Biu đưa tay định gõ cửa nhưng nó im thinh thít khi nghe tiếng mẹ nó đang la ú ớ gì đó trong phòng. Cánh cửa không khóa, nó đẩy nhè nhẹ và bất chợt nó đứng nín thinh nhìn cảnh tượng mẹ nó đang ôm chặc lấy người đàn ông lạ trên chiếc giường của ba và mẹ nó.

Nhóc Biu không biết nó sẽ đứng đó đến bao giờ nếu ba nó không bất ngờ đẩy cửa và kéo chiếc vali bước vào phía bên dưới cầu thang. Giật mình, nhóc Biu quay xuống và gọi to

“Ba ơi!”

Ba nó mỉm cười nhìn lên và bước thật nhanh lên cầu thang trong bộ đồ vest đầy mệt mỏi. Vừa lúc ba nó bước lên thì mẹ nó cũng hoảng hốt từ trong phòng nhìn ra. Trong căn hộ chung cư tầng 12 một đêm mưa có 4 người. Hai đàn ông, một đàn bà và một đứa nhóc lên 3, tám đôi mắt nhìn nhau. Chẳng ai nói một lời nào…

Chẳng có gì ầm ĩ, chẳng có gây gổ, ghen tuông, đánh đấm hay một lời cãi cọ. Anh ôm xốc nhóc Biu lên vai và bước nhanh khỏi cầu thang, ra khỏi căn hộ và đóng rầm cửa. Bên ngoài trời vẫn mưa như muốn trút hết nước xuống nhấn chìm cả thành phố trong đêm nay. Cô cúi gầm mặt và ngồi sụp xuống sàn nhà, trên người không một mảnh vải. Người còn lại lặng lẽ mặc quần áo vào và kéo cô đứng dậy, khoác chiếc sơ-mi lên người cho cô và nói khẽ với cô rằng “Anh về đây!”

Cánh cửa lại một lần nữa đóng rầm.

Cô bật khóc giữa đêm, trơ trội, nửa rên rỉ nửa gào thét. Điều gì đã khiến người ta trở nên tội lỗi và đau đớn thế này? Vì cái gì nhỉ?

Anh lái xe như điên trên đại lộ như muốn té toạt mặt đường và xé toạt những giọt mưa nặng nề đang xối xả từ trên trút xuống, ngồi kế bên là nhóc Biu bé nhỏ đang run rẩy vì sợ tốc độ lao vun vút của ba nó, điều đáng sợ mà chưa bao giờ nó thấy ở ba nó lúc này. Sự giận dữ và đau đớn tột cùng. Khi ba nó dừng xe ở một đoạn đường nào đó thì trời đã hết mưa, cuối lằn chân trời đã ửng tím. Nhóc Biu và ba nó đã quá mệt mỏi. Nó ngồi trong lòng ba nó và ngủ yên trên xe như thế… rất lâu, rất lâu.

hẳng có gì xảy ra trong những ngày tiếp đó. Mọi thứ bình thường đến khó chịu. Chẳng ai nói với ai trong bữa ăn tối gượng gạo nhanh chóng rồi về phòng đóng rầm cánh cửa. Cô thường ở lì trên công ty đến tận khuya rồi về để tránh gặp mặt anh trong những bữa ăn. Cô sợ sự im lặng đó đến ám ảnh. Anh chẳng còn tha thiết ngủ ở căn phòng đó nữa, anh ghê tởm nó và chẳng bao giờ bước chân lên đó, Anh nhờ dì Tám dọn hết tất cả đồ đạc của anh xuống phòng của nhóc Biu và luôn cố gắng tranh thủ đi làm về sớm, đón nó ở trường mầm non, đưa nó đi ăn, mua sách đọc cho nó nghe và ôm nó ngủ mỗi buổi tối.

Còn cô thì vẫn thường âm thầm hỏi dì Tám xem họ đã sinh hoạt như thế nào, anh về lúc mấy giờ, đã ăn uống gì chưa và thường nhìn anh cùng nhóc Biu ngủ qua khe cửa ở phòng nó, đôi khoe mi rưng rưng nước mắt và quay về phòng ngồi một mình trên chiếc giường rộng thênh thang nhìn những vệt sáng từ chiếc cửa sổ hắt vào… chẳng hình thù, chẳng thể gọi tên.

———————

Ngày 24 tháng 8 năm…

Cô đang ở công ty và viết dang dở phần kết của đoạn kịch bản cô đang theo đuổi thì chợt tiếng chuông điện thoại ngân dài. Cô uể oải đứng dậy, liếc nhìn chiếc hộp quà cô đã gói từ hôm qua cho nhóc Biu và chốc nữa về nhà cô sẽ tặng cho nó, dù cô đoán, có lẽ thằng nhóc nhận nhưng sẽ không tíu tít như những lần sinh nhật trước nữa. Cô đứng dậy, tay phải nhấc điện thoại và đưa ống nghe lên tai, tay trái khẽ kéo chiếc rèm cửa và bất ngờ khi thấy bên ngoài trời đang mưa. Những giọt nước chảy dài trên mặt kính thành những đường ngoằn ngèo khó hỉu.

“Alo?”

“Xin cho hỏi đây có phải là cô T.A không ?”

“Vâng, tôi là T.A!”

“Thưa cô, tôi rất tiếc phải thông báo với cô rằng, chồng cô và con trai cô đã qua đời vì tai nạn oto trên đại lộ số 5. Có thể vì trời mưa quá to, mặt đường trơn, tầm nhìn kém nên chiếc xe tải đã đâm vào chiếc Toyota biển số 0782 màu đỏ – của anh Đ.Q – chồng cô. Khi chúng tôi đưa người đến thì chồng và cả con trai cô đã không còn. Cả hai đều bị chấn thương ở phần gáy quá mạnh dẫn đến tử vong. Chúng tôi xin chia buồn với cô và những người thân trong gia đình. Còn bây giờ, phiền cô đến đây để làm các thủ tục nhận xác và xác nhận sự việc cùng….”


Cô buông thỏng ống nghe. Hai đôi mắt chẳng còn chút cảm xúc nào. Cô chạy băng băng ra khỏi công ty, đội mưa đội gió đến chổ con trai và chồng cô đang nằm bất động. Người ta đã rửa sạch các vết máu trên người thằng bé và anh. Trông họ cứ như đang ngủ trên chiếc cán trải nệm trắng tinh ở phòng xác. Gương mặt Biu như đang mỉm cười vì thích thú một cái gì đó còn anh thì nhắm nghiền đôi mắt thâm quầng, lộ rỏ vẻ mệt mỏi. Chẳng có một lý do nào để khiến cô tin rằng họ đã không còn sống. Họ vẫn đang hiện hữu trước mặt cô, sờ sờ và thật đến khó tả. Cô run run nắm lấy đôi bàn tay anh và Biu, quỳ xuống bên chiếc nệm. Khóc thét lên gọi tên cả hai như đang cố hy vọng họ sẽ đáp lại nhưng vô vọng. Chồng và con trai của cô sẽ không bao giờ có thể gọi tên cô một lần nào nữa.

2 tuần sau lễ tang cô như một cái xác, trắng bệch và gầy nhom. Chẳng buồn viết lách hay ra ngoài, chẳng buồn gặp bất cứ ai. Suốt ngày cô ném mình vào căn phòng của con trai và chồng cô đã từng rất giận và buồn cô ở đó. Suốt ngày, cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của anh – với dòng tin nhắn nháp đang viết dỡ mà cô nhận lại từ những người thu dọn hiện trường tai nạn gửi đến.

“Vợ à, hôm nay là sinh nhật tròn 4 tuổi của con trai chúng ta đấy! Em nhớ mà phải không? …Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh và con đã giận em rất nhiều nhưng… có lẽ lỗi không phải là ở em. Tại anh… Anh xin lỗi nhưng anh rất yêu em… nên em à, hôm nay anh gửi em tin nhắn này là để muốn nói với em rằng, anh và con đã tha….”

Dòng tin nhắn nháp chỉ vỏn vẹn có vậy. “Anh và con đã tha…thứ” – Anh vẫn chưa viết ra trọn vẹn và anh đã mất.

Mọi thứ khép lại. Không phải là hồi kết mà chỉ mới là bắt đầu. Từ nay, cô phải tự biết cách để sống với những gì ở lại! Để trả giá cho sự khao khát rượt đuổi đã từng của cô, một cái giá rất sòng phẳng!

Những cô gái không đi giày cao gót


Nhanh lên em!
Đợi em 1 tí!
Bước ra khỏi Shop quần áo, nó lúi húi cúi xuống xỏ chân vào đôi giày Converse hồng cổ cao và thắt dây từng bên một, bên cạnh là 2 đứa bạn đã xong từ khi nào với những đôi giày cao gót không dây.
Lớn rồi còn đi giày bệt, mới cả sắp đi làm nữa, em phải đi dép cao đi!
Nó cười tủm tỉm , tự nhủ “trời ơi! Sao ai cũng nói câu này thế nhỉ”.
Cười gì mà cười, mới cả..
Mới cả sao ạ? – nó hỏi rồi nói tiếp – “Mới cả con trai thích con gái đi giày cao hơn chứ gì“ – Nó nhe nhởn trêu ngươi vì biết tỏng suy nghĩ trong đầu bạn nó rồi lại cười toe…
Em biết, nhưng giầy bệt đối với em luôn có vị trí vô cùng quan trọng…
Là con gái, tôi luôn bị thu hút kì lạ vào những đôi giày, có lẽ với tôi, những đôi giày là tính cách là phong độ, là tâm trạng… tới mức độ mỗi lần đi trên phố, hay gặp một người lạ thì điều thu hút tôi đầu tiên lại là những đôi giày chứ không phải điều gì khác.

Nói có vẻ nghe hơi quá, nhưng thực sự đối với tôi những đôi giày có ý nghĩa đặc biệt lắm.
Và tôi rất thích những đôi giày bệt.
Trước 20 tuổi, trong đầu tôi không có khái niệm giày cao gót, đơn giản vì tôi thấy tôi còn nhỏ và không hợp, ngay cả các bạn học cấp ba có người cũng đi dép cao đến trường nhưng tôi không cho rằng nó đẹp, còn nhỏ mang giày cao là không phù hợp và thế tức là không đẹp.
Hai mươi tuổi và những ngày sau đó, cuộc sống đại học cho tôi tiếp xúc với nhiều bạn bè hơn, người bạn gái cùng phòng đầu tiên của tôi sỡ hữu tất cả các đôi giày đều là cao gót, cô ấy nói đi giày bệt khiến cô ấy không tự tin. Cam đoan rằng nếu nhìn vào giá để giày dép, không cần đến một giây suy nghĩ đâu, bạn có thể phân biệt được ngay đâu là của tôi và đâu là của cô ấy.

Và rồi thêm ngày tháng, các bạn gái khác của tôi và những người chị gái lớn tuổi cũng nói với tôi nhiều lần là hãy đi giày cao gót vì em–đã–lớn–rồi, và cũng không dưới vài lần tôi nhận được câu trả lời từ những người anh lớn hay mấy đứa bạn trai về việc thích con gái đi giày gì, tất nhiên rồi “Giày cao”.

Sự thật là tôi không phủ nhận một điều rằng, con gái đi giày cao gót cũng thật đẹp, nhiều lúc tôi cũng không thể rời mắt khỏi những đôi chân đẹp và giày cao gót khiến đôi chân của bạn ấy dài thêm. Như thế thật gợi cảm và quyến rũ, một điều nữa là tôi cảm thấy hâm mộ họ khi họ có thể đi trên một đôi giày cao cả một ngày dài. Thật thà mà nói, tôi biết sức mạnh của giày cao gót, tôi cũng ngẩn ngơ mỗi lần đi qua các hàng giày gót cao. Và cái thời tôi có người yêu, tôi cũng cố đi giày cao gót cho được mấp mé, để có chiều cao phù hợp với chiều cao của người yêu mình, đồng thời dịu dàng hơn một chút mỗi khi bước đi. Tôi cũng biết thừa rằng, một cô nàng tạm gọi là biết cách ăn mặc, phải có trong tủ giày của mình vài đôi cao gót. 

Nhưng điều này tôi nói còn thành thực hơn: Tôi thích đi giày bệt.
Hoàn toàn không bao giờ là nói dối, tôi thích đi giày bệt.
Không phải tôi cứng đầu và bướng bỉnh, không phải tôi bị dị tật không thể mang giày cao và trên hết không phải tôi không muốn được các bạn nam để ý.
Chỉ là tôi có một tình yêu với những đôi giày bệt.


Tôi thích giày bệt vô cùng, vì ai bảo giày bệt không thời trang? Giày bệt còn là phát kiến thời trang trước cả giày cao gót.
Tôi đặc biệt thích, tôi không biết vì lý do gì, đi giày bệt khiến tôi tự tin hơn, thật vậy. Với tôi, những cô nàng mang giày bệt là những cô nàng tự tin, những cô nàng có thể tha hồ chạy nhảy và làm những gì mình thích mà không phải đắn đo, những cô nàng không cần kiếng chân mà vẫn nổi bật và nổi bật. Tôi luôn xỏ chân vào đôi giày bệt mỗi khi đi làm, bởi tôi thích những bước đi thật nhanh nhẹn và vững chãi trên đôi giày ấy. Tôi chạy qua chạy lại, mỗi bước chân trong công việc của tôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Tôi có thể mặc Jeans nghiêm chỉnh hay te tua, váy xòe giản dị hay sặc sỡ hoa màu hay shorts ngắn , … để đi những đôi giày búp bê xinh xắn với đủ màu sắc và kiểu dáng , những đôi giày buộc dây , một đôi san- dals xỏ ngón , một đôi converse màu sắc…cho dù đôi chân của mình… hm… không-được-dài–lắm.


Tôi nhớ có một lần đọc trên báo “Người đẹp” . Một người có bút danh là Tuấn Mania có viết đại ý rằng anh ấy thích những cô nàng mang giày bệt và anh ấy nói “Tôi gọi đó là một cô nàng vững vàng, bởi hai gót chân họ đều chạm đất nhưng không mất đi sự thơ mộng đáng yêu của người phụ nữ. Họ là những cô nàng đến trong cuộc đời tôi và đứng vững trong đó’’.
Và với tôi, tôi ý thức được cái đẹp nhưng quan niệm cái đẹp của tôi lại khác, tôi đẹp nhất khi tôi thấy tự tin nhất, vây thôi.

Tôi đã từng sở hữu nhiều đôi giày bệt và cũng làm hỏng khá nhiều. Mỗi một đôi tôi lại có một tình cảm riêng, một câu chuyện riêng , bởi lẽ những đôi giày tôi chọn hợp với những gì tôi có. Không phủ nhận tôi mê mệt các nhãn hiệu giày nổi tiếng Jimmy Choo trông rất quý phái và thanh lịch, Gucci, nhưng chúng lại không phù hợp với tôi cả về giá cả và về độ xa xỉ. Dễ hiểu thôi, bạn mặc một bộ trang phục bình thường và đi một đôi giày phù hợp sẽ ăn đứt một bộ cánh lộng lẫy hay đắt tiền cùng một đôi giày chả liên quan. Tôi chọn những đôi giày với tiêu chí ấy, và tất nhiên nó phải vừa chân nữa . Bạn có thể nói dối mình rằng chiếc váy này vừa với mình nhưng không thể làm thế với một đôi giày khi bạn không thể nhét chân vào nó. Vững vàng để bước đi là điều quan trọng nhất.

Thế đấy, vì thế mà tôi vẫn mang giày bệt cho đến tận bây giờ, yêu thích chúng, ngắm nghía chúng, chúng phù hợp với tôi và làm tôi thoải mái, vì thế nên chúng đẹp. Và nhất là đối với một đứa thích đi và ham đi như tôi, thực sự tôi cần sự hoàn hảo của những đôi giày, hoàn hảo với hoàn cảnh tôi mang nó, đi chơi, đi leo núi hay đi học. Có thể nhắc đến đôi giày bộ đội màu xanh (là đồ leo núi được gia truyền từ chị gái) và đôi giày running Charly có dây màu hồng của tôi, đó sự là người bạn đường an toàn chứng kiến thành công của tôi trong những cuộc hành trình đầy thú vị và gian khổ.
Vì tôi hơi – lớn vẫn thích đi bộ và đạp xe, vẫn thích chọn lựa một đôi giày bệt cho bản thân mỗi khi tôi bắt gặp chúng ở đâu đấy.

Vì tôi vẫn còn thích chiều chuộng bản thân và thích đứng vững trên đôi chân của mình, tôi vẫn thích hẹn hò và đi cạnh một chàng trai với đôi giày bệt cho dù trông tôi không quyến rũ và đôi chân vẫn không dài lắm. Các cô gái đi dép cao có thể cần một chàng trai đi cạnh để vịn vào mỗi khi chênh vênh, nhưng con gái đi giày bệt, bạn vẫn cần ở bên cô ấy mặc dù khó nhận ra cô ấy chênh vênh lúc nào. Đi cạnh người yêu, tôi thấp hơn anh ấy mấy chục cm, hmmm cơ mà tôi không mấy quan tâm, tôi chỉ cần mình thật thoải mái khi đi bên người tôi yêu mà thôi. tôi cũng nhận ra rằng, cố làm cái gì mà mình không thích, chẳng khác nào nhai cơm sống cả. Thời trang ư? Thời trang trước tiên phải là sự thoải mái và đem lại tự tin cho người sử dụng nó. 
Tôi thấy mình tự tin vô cùng khi đi giày bệt – dù tôi không cao lắm! Vì là con gái mà, nếu thích em anh sẽ thích cả những gì em có, yêu cả những gì em yêu, cho dù tình yêu của em có cố chấp và hơi ngớ ngẩn. Còn với em chọn lựa một chàng trai còn khó hơn chọn một đôi giày rất nhiều, cho dù cách một tình yêu tan vỡ và một đôi giày hỏng giữa đường tương đối giống nhau , nó cũng làm em ‘’đau và không yên tâm khi có thể có người thay thế’’ , anh có hiểu không?

Nhưng biết đâu được đấy, một ngày nào đó, em chợt nhận ra mình thật đẹp trong một bộ váy khi bước đi trên một đôi giày cao, em chợt nhận ra mình đã đủ lớn để tự tin trên những đôi giày trông có vẻ chênh vênh ấy, em sẽ lại yêu thích điên cuồng hơn cả những đôi giày bệt thì sao. Không biết nữa, sẽ có các lý do khác nhau để em gắn bó với một đôi giày, cũng như sẽ có ít nhất một lý do để em gắn bó với một người – người luôn ‘’chìa tay ra cho em vịn vào mỗi khi em cảm thấy chênh vênh vì một đôi giày cao mà không phán xét’’.
Này anh, anh có thích những đôi giày của em không?


Các bạn thính giả của tôi, các bạn đã bao giờ có những suy nghĩ giống như cô gái cá tính trong câu chuyện tôi vừa kể trên kia chưa nhỉ? Có lẽ dối với một cô gái, tiêu chí để đánh giá cô gái ấy có cá tính và xinh đẹp hay ko, ko nằm ở những đôi giày cao gót hay một bộ váy đẹp sặc sỡ với những phụ kiện đắt tiền đi kèm. hm.. Hạnh My nghĩ rằng, mộy cô gái xinh đẹp là một cô gái tự tin với những gì mình có, mình thích và mình cảm thấy phù hợp nhất. Bạn có thể ko chọn lựa những đôi giày cao gót, một chiếc váy đáng yêu hay một loại nước hoa thơm quyến rũ. Nhưng bạn tự tin khi khoac trên mình áo sơ mi và quần jean, giày thể thao năng động, đeo ba lô trên vai và đạp xe trên những phố đông người qua lại. Bạn vẫn đẹp, đẹp theo cá tính của riêng bạn, trẻ trung, tự tin và năng động. Đơn giản vì những điều đó phù hợp với tính cách của bạn. Đơn giản vì khi đi giày bệt, mặc áo phông, đeo ba lô, bạn tự tin vì bạn là chính bạn, ko phải tô vẽ bằng những phụ kiện rất con gái như giày cao gót, váy, khăn… nhưng lại chả hợp với bạn tẹo nào.

Có lẽ tôi đang cố biên minh cho cái phong cách ko được điệu và nữ tính cho lắm của mình. Nhưng tôi cảm thấy, nữ tính hay ko thì ko nằm ở những bộ quần áo và đôi giày mà bạn chọn. Bởi vì mặc dù tôi có đi giày thể thao, diện áo phông và quần jean rộng thùng thình, ko khoe đc những đường nét cơ thể mình, thì vẫn có những người khen tôi đáng yêu, nữ tính và hiền dịu đấy thôi.

Bạn thân mến, tôi nhớ có một người đã nói thế này: “Tôi có thể thiếu phấn son, thiếu đàn ông nhưng không thể thiếu một đôi giày cao gót. Phụ nữ đi giày bệt cũng như một câu văn thiếu vị ngữ vậy…”. Cũng đúng thôi vì giày cao gót dù chỉ là một đôi giày nhưng có sức mạnh thật khủng khiếp. Còn tôi lại nghĩ rằng, ai nói phụ nữ không đi giày cao gót như câu thiếu vị ngữ cơ chứ? Tôi thấy phụ nữ cứ cố gắng làm điều người khác thích nhưng mình không thích thì nó còn tẻ nhạt hơn câu thiếu vị ngữ – dù biết rằng cô ấy thật kiên nhẫn khi đi được những đôi giày cao gót như vậy.

Có lẽ tôi sẽ kết lại chương trình bằng một suy nghĩ rất đáng yêu của con gái:
“Em thích giày bệt vô cùng anh ạ, kiểu như con người em đơn giản thế đấy. Chưa bao giờ em thấy mình nhàm chán khi đi giày bệt, bởi khi đó, em được là chính mình!
Này anh, anh có thích những đôi giày của em không?”

Sưu tầm

Vợ xấu và chuyện hối hận

Thời còn đi học, thất tình một nữ sinh viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học. Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.

vo xau


Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.

Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…

Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.

 vo xau
Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”. Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm nư, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chửi, chì chiết của ba mẹ,hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.

Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”.

chuyen hoi han

Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.

Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổi rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánhnặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.

vo xau

Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng: “Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!” Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. 
Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu “Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”.

Sưu tầm
Tag : ,

Chạy theo tình một đêm

Chạy theo tình một đêm - Khi anh ở nhà, tôi là của anh. Lúc anh đi xa, tôi lại chạy theo gã đàn ông khác.

Sáu năm cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tôi làm đơn ly dị chồng. Từng ấy năm tôi phải chung sống với người chồng “dã thú” thường xuyên cặp bồ trước mặt tôi, đã thế anh ta còn suốt ngày đánh đập, chửi bới mẹ con tôi không ra gì. Thoát được anh ta, tôi như được cởi trói về mặt tinh thần, cuộc sống tự do kéo theo những suy nghĩ thoáng khiến con người tôi càng ngày càng trở nên dễ dãi.Thời gian đó, tôi có quen một anh chàng kỹ sư xây dựng.


Anh về khu vực tôi sinh sống để xây dựng dự án trường học, bệnh viện và thế là chúng tôi quen nhau. Những câu nói bông đùa, những cốc nước mát lạnh tôi mang cho anh uống dần dà mang chúng tôi đến gần nhau. Dù biết anh đã có vợ và một con trai ở quê nhưng tôi không mấy quan tâm. Tôi không bắt anh phải bỏ vợ, bỏ con, tôi chấp nhận cho anh về ở cùng với hai mẹ con tôi mà không đòi hỏi sự ràng buộc gì.

Chúng tôi muốn công khai với họ hàng bên nhà tôi, tổ chức một bữa cơm gia đình để chính thức nhận anh là “chàng rể hờ”. Chẳng thể ngờ, một thời gian sau đó, vợ anh biết chuyện mang đứa con trai nhỏ từ dưới quê lên cầu xin tôi buông tha anh. Người đàn bà đó trông hiền lành nhưng nhếch nhác. Mặc cho cô ta nói, tôi chỉ buông một câu xanh rờn “tôi không chạy theo chồng chị, cũng không bảo anh ta bỏ chị, chị có chồng thì đi mà giữ”.

Tôi sống bản năng vì muốn trả thù đời 

Trước đây, tôi cũng đã từng trải qua cuộc hôn nhân cay đắng, chồng tôi cũng đi cặp bồ nên giờ đây tôi muốn trả thù đời. Bởi thế, người phụ nữ đó chẳng nhận được ở tôi bất cứ điều gì, tôi với anh vẫn cặp kè với nhau. Đối với anh, tình yêu anh dành hết cho tôi, còn trách nhiệm anh vẫn dành cho gia đình mình.


Công việc của anh không cho phép anh cố định một chỗ, phải nay đây, mai đó làm các công trình xây dựng bởi vậy mà anh vắng nhà liên tục. Tranh thủ được khoảng thời gian nghỉ lúc nào, anh lại thu xếp về nhà tôi ăn, ở. Cuộc sống nếu chỉ đợi anh về ban phát cho chút tình cảm tôi thấy bản thân mình thật đáng thương. Tôi giao lưu nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn và trong số đó tôi cặp theo kiểu tình một đêm với những người đàn ông khác.

Khi anh trở về, tôi là của anh. Nhưng khi anh đi công tác, tôi không quan tâm tới bất cứ điều gì, tôi lại chạy theo với những gã đàn ông khác. Càng ngày, tôi càng thấy lối sống của mình có phần hơi thái quá. Tôi và anh chẳng khác gì vợ chồng chỉ có điều thiếu tờ giấy giá thú, vậy mà sau lưng anh, tôi không còn khái niệm của một người phụ nữ phải chung thủy nữa. Tôi đã cướp đi hạnh phúc gia đình anh cũng như trước đây, có một người phụ nữ khác đã cướp đi gia đình bé nhỏ của tôi vậy. Và giờ đây, khi anh thề nguyện ở bên tôi trọn đời với một tình yêu chân thành, tôi lại đến với thú vui riêng của bản thân mình.

Chính những ý nghĩ buông thả bản thân khiến tôi vấp ngã hết lần này đến lần khác chỉ vì chạy theo tình một đêm. Tôi mải mê đi tìm niềm vui nhưng lại chính là đang đi giết chết hạnh phúc của những người phụ nữ khác.
Sưu tầm
Tag : ,

3 Câu chuyện tình yêu của ốc sên

Câu chuyện thứ nhất

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà không hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.


Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho một tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ hai chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.
Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ hai.

Câu chuyện thứ hai

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. on ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà k hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi, nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.


Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó. Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất! Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh một hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó già lắm lắm rồi…
Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy một con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác một con ốc sên đã chết từ rất lâu.

Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại. Hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ hai thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ hai, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc.

Câu chuyện thứ 3

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Song nó dừng lại không phải để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu một con ốc sên khác, chỉ đơn giản là để ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.


Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng, người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất. Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên một hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ hai bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn rất ít thời gian để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên. Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc.

Như đã nói ở câu chuyện thứ hai: “sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!”. Chỉ là “thường” thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ hai ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa; đôi khi phải trải qua đau khổ để biết mình đang hạnh phúc; đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.

Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy? Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ tư: Có hai con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện một con ốc sên thứ ba nào cả! Sẽ không có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC…

Có lẽ trong tình yêu, không có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai!
Sưu tầm
Tag : ,

- Copyright © Truyện ngắn plus - Truyện ngắn plus - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -