Truyện ngắn

Archive for 2013

Một cái giá sòng phẳng

 Cô không yêu anh. Chưa một lần nào, chưa bao giờ. Thế nhưng cô vẫn quyết định lấy anh. Vì anh yêu cô, anh có xe hơi, có căn hộ cao cấp, có học thức, có địa vị xã hội, chỉ vậy. Anh biết điều đó nhưng anh vẫn tiếp tục theo đuổi cô và rồi cầu hôn cô. Anh tin, một ngày nào đó anh sẽ làm cho cô yêu anh thật sự, bằng hôn nhân, bằng những gì anh đang sở hữu và bằng tất cả những gì anh có thể làm được cho cô.

Nhiều người bên ngoài nhìn vào vẫn luôn tự hỏi rằng vì sao anh cao to thế, bảnh bao thế, giàu có thế, học thức thế… Cớ gì anh cứ phải bám riết theo và săn đuổi cô cho bằng được trong khi cô chỉ là một cô gái bình thường. Bình thường nhưng không tầm thường. Cô xinh, cái xinh theo kiểu bướng bỉnh, ngang ngạnh và góc cạnh với một lối sống lạnh lùng, vô tâm.

Cô không yêu anh là bởi vì anh đã đuổi theo cô, anh vồn vã với cô còn cô thì lại đuổi theo và vồn vã với một người khác, một người cô thích và người đó thì chưa một lần nào thích cô, chưa bao giờ. Chính vì thế mà cô quyết định lấy anh. Sau một hồi rượt đuổi mệt mỏi trên trường đua. Cô quyết định dừng lại và chấp nhận làm kẻ bị thua cuộc. Anh đã thắng và đã tóm được cô trên tờ giấy hôn thú nhưng có lẽ anh nhầm, kẻ thua cuộc vẫn luôn hướng về cái đích mà cô ấy luôn khao khát để có được…

“Đi ngủ đi em!” – Anh đến bên cô, xoa đôi vai gầy và đưa tay định gấp chiếc laptop trên đùi cô lại.

“Em đang bận, anh ngủ trước đi!” – Cô nói, cố đẩy anh ra và mở lại chiếc lap.

“Sáng mai rồi hãy viết tiếp! Bây giờ đã 2 giờ rồi mà?”

“Anh cũng biết bây giờ đã 2 giờ rồi sao. Anh cũng vừa mới về đấy thôi?” – Cô ngước lên nhìn anh vặn hỏi lại.

“Anh xin lỗi, ở công ty có nhiều việc quá và anh phải cố để giải quyết nốt chúng!” – Anh nhìn cô, nói thật lòng rồi ngã qua phía bên kia giường nằm nghiêng sang nhìn cô.

“Ừm, em biết rồi, anh ngủ trước đi, em cũng phải viết nốt xong phần kịch bản này!”

“Thôi nào, em giận anh à? Anh bù cho nhé? Lại đây!” – Anh ngồi dậy và ôm chằm lấy cô, hôn vào gáy.

“Không, em không giận, để em yên làm việc nào!”

“Để mai đi, khuya rồi mà!” – Anh nài nỉ. Đôi môi anh ghì chặc lấy môi cô và đôi bàn tay ve vuốt dọc sống lưng. Cô cố phản đối nhưng không thành, đành đẩy chiếc lap sang một bên và với tay nhấn công tắc chiếc đèn phía bên trên.


Người ta nói rằng đàn bà không yêu làm tình vẫn thường hay mở mắt. Cưới nhau được 3 năm, đã có một đứa con trai 3 tuổi đầy kháu khỉnh nhưng cô vẫn không tài nào nhắm mắt được mỗi khi anh và cô yêu nhau như những lúc như thế này. Anh không hề biết điều đó, luôn luôn họ luôn yêu nhau trong cái thứ ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cái cửa sổ trong căn phòng giữa tầng 12 của tòa chung cư cao cấp và cô luôn luôn mở to hai đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, nơi có chùm đèn như cái xoắn ốc bằng thủy tinh được chạm khắc tinh xảo và đắt tiền. Nhìn, nằm im và khẽ rên hừ hừ như một con mèo bị lạnh bởi nhiệt độ từ chiếc máy điều hòa âm tường đang xối xả phà hơi trên đầu.

Chỉ vậy mà nhóc Biu ra đời. Nhóc Biu, con trai của cô và anh – 24/8 năm nay nó sẽ tròn 4 tuổi. Thằng nhóc có đôi mắt to và cái miệng nhỏ xíu giống cô, và một sống mũi cao cùng cái đầu thông minh y hệt anh. Dù không yêu anh nhưng cô yêu nó lắm. Cô yêu nó hơn bất cứ cái gì cô có, nó là con của cô và anh, thế nhưng cô vẫn luôn tự hỏi, tại cớ nào mà cô vẫn không thể yêu được anh? Cớ nào mà sao khi anh chạm vào cô, cô chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc?

nhưng khốn nạn thay, cô lại luôn cảm thấy thỏa mãn và khao khát được nhiều hơn với người đàn ông ấy. Người đàn ông mà cách đây 4 năm cô đã từng rượt đuổi đến mỏi mệt và rồi buộc lòng phải dừng lại. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có điều gì tồi tệ xảy ra nếu cô không gặp lại người đó. Vào một chiều mưa cô dắt Biu đi café ở một quán cô hay ra ngồi và vô tình gặp lại người đàn ông đó. Nhóc Biu không thích người đàn ông đó, nó nhìn anh ta với một cái nhíu mày khó chịu và ra vẻ hờn dỗi mẹ thật nhiều khi nó nhìn thấy trong một cái gì đó ánh lên trong mắt mẹ nó, nó vẫn chưa đủ lớn để hiểu đó là gì, nó chỉ biết gọi điều đó nôm na là một sự ấm áp. Điều nó chưa bao giờ thấy ở mẹ đối với “baba iu” của nó.

Chiều đó café cô không yên với Biu, thằng nhóc hết quậy phá các thức uống trên bàn rồi thì làm mặt ụ ngồi ôm chiếc ipad trên tay không thèm tô vẽ màu như mọi khi nó vẫn hay làm. Lát sau nữa, nó kêu đói bụng, đòi mẹ dắt đi ăn mì xào ở phố Cây Thị. Cô dành phải tạm biệt người đàn ông cô đã từng nhớ nhung đến phát ốm để dắt con mình đi ăn. Chiều hôm đó khi vừa rời khỏi café, khi vào xe ngồi và mẹ lái xe đi qua phố Cây Thị, Biu đã bị mẹ mắng cho một trận vì tội không ngoan khi mẹ đang ngồi nói chuyện với bạn mẹ, điều Biu chưa bao giờ bị mắng! Nhóc Biu buồn hiu ngồi trong oto nhìn ra ngoài cửa kính, gương mặt phúm phím của nó ụ xuống, hai đôi mắt to long lanh sụp buồn, cái môi nhỏ mím lại. Nó nhớ ba nó kinh khủng, ba nó đi công tác nước ngoài gần cả 2 tuần nay sao mà chưa thấy về. Tối nào ba cũng gọi điện cho nó nhắc nó đi ngủ sớm và phải ngoan với mẹ sau đó ba bảo nó đưa máy cho mẹ, nó lon ton ôm cái điện thoại chạy sang phòng mẹ, nghe tiếng bước chân nó bước dồn, mẹ nó tắt đèn và nói khẽ qua cửa phòng.

“Gác điện thoại đi ngủ sớm đi Biu, nói với ba mẹ ngủ rồi, mai mẹ sẽ gọi lại cho ba!”

Và thằng nhóc 3 tuổi lủi thủi ôm chiếc điện thoại về phòng, khẽ nói:

“Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”

Một tối, Biu ở nhà một mình với dì Tám. Mẹ nó vắng nhà. 7 giờ tối mẹ gọi điện thoại cho nó và bảo nó ăn xong, học bài và đi ngủ, tối nay dì Tám – người giúp việc cho nhà nó hằng ngày sẽ ngủ lại với nó vì mẹ có việc đột xuất trên công ty không về được. Tối đó, ba nó gọi điện hỏi mẹ nó đâu. Nó làm thinh, l

sau, nó nói như mọi khi “Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”

Rồi 2 tuần liên tiếp đó mẹ nó lại hay vắng nhà vào buổi tối. Thằng nhóc 3 tuổi chẳng biết gì vẫn phải ở nhà và trực điện thoại một mình. Anh ở Mỹ và buồn vô vàng vì cả khối công việc đang bộn bề rối ren, anh chỉ cảm thấy bớt căng thẳng khi cố dành chút thời gian của giờ nghỉ trưa để gọi điện cho con trai và vợ mình nhưng chẳng lần nào cô bắt máy. Cô luôn đi ngủ trước nhóc Biu. Anh biết cô không muốn bắt máy bởi cơ bản nhiều lần anh gọi cho số di động của cô, cô luôn ậm ừ và bảo đang bận hoặc đang ngủ. Công việc khiến anh mệt mỏi, sự hờ hững của cô sau biết bao thứ anh cố xây dựng và dành tất cả cho cô khiến anh càng mệt mỏi. Anh chẳng biết phải làm thế nào thì cô mới có thể quay đầu lại về phía anh, nhìn lại tình cảm của anh, dù chỉ một lần, một lần duy nhất.

Một cái giá sòng phẳng

Một ngày mưa, nhóc Biu thấy mẹ nó dẫn một người đàn ông về nhà. Sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác da ướt sũng trên người ra, nó nhận ra đó là người đàn ông mà nó đã gặp ở quán café hôm nọ cùng mẹ. Tối đó, mẹ cho dì Tám về và bảo rằng người đàn ông đó sẽ ngủ ở so-pha trong nhà nó đêm nay và đúng là thế thật.

Tối đó, 10 giờ rồi mà ba vẫn chưa gọi điện cho nó. Nó cứ nằm trong phòng và thao thức chờ điện thoại của ba sẽ lại reo như thường ngày. 11 giờ, nó vẫn chưa ngủ. Rồi 12 giờ. Nó vẫn thao thức lăn qua lăn lại ôm con gấu Teddy to ơi là to mà ba nó đã mua cho nó vì nó trả lời được câu hỏi bằng tiếng Anh của ba.


12 giờ. Nó ôm con gấu chạy sang phòng mẹ định hỏi xem vì sao hôm nay ba nó không gọi điện về cho nó. Đi qua mấy bậc cầu thang và bậc đèn hành lang, nhóc Biu đưa tay định gõ cửa nhưng nó im thinh thít khi nghe tiếng mẹ nó đang la ú ớ gì đó trong phòng. Cánh cửa không khóa, nó đẩy nhè nhẹ và bất chợt nó đứng nín thinh nhìn cảnh tượng mẹ nó đang ôm chặc lấy người đàn ông lạ trên chiếc giường của ba và mẹ nó.

Nhóc Biu không biết nó sẽ đứng đó đến bao giờ nếu ba nó không bất ngờ đẩy cửa và kéo chiếc vali bước vào phía bên dưới cầu thang. Giật mình, nhóc Biu quay xuống và gọi to

“Ba ơi!”

Ba nó mỉm cười nhìn lên và bước thật nhanh lên cầu thang trong bộ đồ vest đầy mệt mỏi. Vừa lúc ba nó bước lên thì mẹ nó cũng hoảng hốt từ trong phòng nhìn ra. Trong căn hộ chung cư tầng 12 một đêm mưa có 4 người. Hai đàn ông, một đàn bà và một đứa nhóc lên 3, tám đôi mắt nhìn nhau. Chẳng ai nói một lời nào…

Chẳng có gì ầm ĩ, chẳng có gây gổ, ghen tuông, đánh đấm hay một lời cãi cọ. Anh ôm xốc nhóc Biu lên vai và bước nhanh khỏi cầu thang, ra khỏi căn hộ và đóng rầm cửa. Bên ngoài trời vẫn mưa như muốn trút hết nước xuống nhấn chìm cả thành phố trong đêm nay. Cô cúi gầm mặt và ngồi sụp xuống sàn nhà, trên người không một mảnh vải. Người còn lại lặng lẽ mặc quần áo vào và kéo cô đứng dậy, khoác chiếc sơ-mi lên người cho cô và nói khẽ với cô rằng “Anh về đây!”

Cánh cửa lại một lần nữa đóng rầm.

Cô bật khóc giữa đêm, trơ trội, nửa rên rỉ nửa gào thét. Điều gì đã khiến người ta trở nên tội lỗi và đau đớn thế này? Vì cái gì nhỉ?

Anh lái xe như điên trên đại lộ như muốn té toạt mặt đường và xé toạt những giọt mưa nặng nề đang xối xả từ trên trút xuống, ngồi kế bên là nhóc Biu bé nhỏ đang run rẩy vì sợ tốc độ lao vun vút của ba nó, điều đáng sợ mà chưa bao giờ nó thấy ở ba nó lúc này. Sự giận dữ và đau đớn tột cùng. Khi ba nó dừng xe ở một đoạn đường nào đó thì trời đã hết mưa, cuối lằn chân trời đã ửng tím. Nhóc Biu và ba nó đã quá mệt mỏi. Nó ngồi trong lòng ba nó và ngủ yên trên xe như thế… rất lâu, rất lâu.

hẳng có gì xảy ra trong những ngày tiếp đó. Mọi thứ bình thường đến khó chịu. Chẳng ai nói với ai trong bữa ăn tối gượng gạo nhanh chóng rồi về phòng đóng rầm cánh cửa. Cô thường ở lì trên công ty đến tận khuya rồi về để tránh gặp mặt anh trong những bữa ăn. Cô sợ sự im lặng đó đến ám ảnh. Anh chẳng còn tha thiết ngủ ở căn phòng đó nữa, anh ghê tởm nó và chẳng bao giờ bước chân lên đó, Anh nhờ dì Tám dọn hết tất cả đồ đạc của anh xuống phòng của nhóc Biu và luôn cố gắng tranh thủ đi làm về sớm, đón nó ở trường mầm non, đưa nó đi ăn, mua sách đọc cho nó nghe và ôm nó ngủ mỗi buổi tối.

Còn cô thì vẫn thường âm thầm hỏi dì Tám xem họ đã sinh hoạt như thế nào, anh về lúc mấy giờ, đã ăn uống gì chưa và thường nhìn anh cùng nhóc Biu ngủ qua khe cửa ở phòng nó, đôi khoe mi rưng rưng nước mắt và quay về phòng ngồi một mình trên chiếc giường rộng thênh thang nhìn những vệt sáng từ chiếc cửa sổ hắt vào… chẳng hình thù, chẳng thể gọi tên.

———————

Ngày 24 tháng 8 năm…

Cô đang ở công ty và viết dang dở phần kết của đoạn kịch bản cô đang theo đuổi thì chợt tiếng chuông điện thoại ngân dài. Cô uể oải đứng dậy, liếc nhìn chiếc hộp quà cô đã gói từ hôm qua cho nhóc Biu và chốc nữa về nhà cô sẽ tặng cho nó, dù cô đoán, có lẽ thằng nhóc nhận nhưng sẽ không tíu tít như những lần sinh nhật trước nữa. Cô đứng dậy, tay phải nhấc điện thoại và đưa ống nghe lên tai, tay trái khẽ kéo chiếc rèm cửa và bất ngờ khi thấy bên ngoài trời đang mưa. Những giọt nước chảy dài trên mặt kính thành những đường ngoằn ngèo khó hỉu.

“Alo?”

“Xin cho hỏi đây có phải là cô T.A không ?”

“Vâng, tôi là T.A!”

“Thưa cô, tôi rất tiếc phải thông báo với cô rằng, chồng cô và con trai cô đã qua đời vì tai nạn oto trên đại lộ số 5. Có thể vì trời mưa quá to, mặt đường trơn, tầm nhìn kém nên chiếc xe tải đã đâm vào chiếc Toyota biển số 0782 màu đỏ – của anh Đ.Q – chồng cô. Khi chúng tôi đưa người đến thì chồng và cả con trai cô đã không còn. Cả hai đều bị chấn thương ở phần gáy quá mạnh dẫn đến tử vong. Chúng tôi xin chia buồn với cô và những người thân trong gia đình. Còn bây giờ, phiền cô đến đây để làm các thủ tục nhận xác và xác nhận sự việc cùng….”


Cô buông thỏng ống nghe. Hai đôi mắt chẳng còn chút cảm xúc nào. Cô chạy băng băng ra khỏi công ty, đội mưa đội gió đến chổ con trai và chồng cô đang nằm bất động. Người ta đã rửa sạch các vết máu trên người thằng bé và anh. Trông họ cứ như đang ngủ trên chiếc cán trải nệm trắng tinh ở phòng xác. Gương mặt Biu như đang mỉm cười vì thích thú một cái gì đó còn anh thì nhắm nghiền đôi mắt thâm quầng, lộ rỏ vẻ mệt mỏi. Chẳng có một lý do nào để khiến cô tin rằng họ đã không còn sống. Họ vẫn đang hiện hữu trước mặt cô, sờ sờ và thật đến khó tả. Cô run run nắm lấy đôi bàn tay anh và Biu, quỳ xuống bên chiếc nệm. Khóc thét lên gọi tên cả hai như đang cố hy vọng họ sẽ đáp lại nhưng vô vọng. Chồng và con trai của cô sẽ không bao giờ có thể gọi tên cô một lần nào nữa.

2 tuần sau lễ tang cô như một cái xác, trắng bệch và gầy nhom. Chẳng buồn viết lách hay ra ngoài, chẳng buồn gặp bất cứ ai. Suốt ngày cô ném mình vào căn phòng của con trai và chồng cô đã từng rất giận và buồn cô ở đó. Suốt ngày, cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của anh – với dòng tin nhắn nháp đang viết dỡ mà cô nhận lại từ những người thu dọn hiện trường tai nạn gửi đến.

“Vợ à, hôm nay là sinh nhật tròn 4 tuổi của con trai chúng ta đấy! Em nhớ mà phải không? …Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh và con đã giận em rất nhiều nhưng… có lẽ lỗi không phải là ở em. Tại anh… Anh xin lỗi nhưng anh rất yêu em… nên em à, hôm nay anh gửi em tin nhắn này là để muốn nói với em rằng, anh và con đã tha….”

Dòng tin nhắn nháp chỉ vỏn vẹn có vậy. “Anh và con đã tha…thứ” – Anh vẫn chưa viết ra trọn vẹn và anh đã mất.

Mọi thứ khép lại. Không phải là hồi kết mà chỉ mới là bắt đầu. Từ nay, cô phải tự biết cách để sống với những gì ở lại! Để trả giá cho sự khao khát rượt đuổi đã từng của cô, một cái giá rất sòng phẳng!

Những cô gái không đi giày cao gót


Nhanh lên em!
Đợi em 1 tí!
Bước ra khỏi Shop quần áo, nó lúi húi cúi xuống xỏ chân vào đôi giày Converse hồng cổ cao và thắt dây từng bên một, bên cạnh là 2 đứa bạn đã xong từ khi nào với những đôi giày cao gót không dây.
Lớn rồi còn đi giày bệt, mới cả sắp đi làm nữa, em phải đi dép cao đi!
Nó cười tủm tỉm , tự nhủ “trời ơi! Sao ai cũng nói câu này thế nhỉ”.
Cười gì mà cười, mới cả..
Mới cả sao ạ? – nó hỏi rồi nói tiếp – “Mới cả con trai thích con gái đi giày cao hơn chứ gì“ – Nó nhe nhởn trêu ngươi vì biết tỏng suy nghĩ trong đầu bạn nó rồi lại cười toe…
Em biết, nhưng giầy bệt đối với em luôn có vị trí vô cùng quan trọng…
Là con gái, tôi luôn bị thu hút kì lạ vào những đôi giày, có lẽ với tôi, những đôi giày là tính cách là phong độ, là tâm trạng… tới mức độ mỗi lần đi trên phố, hay gặp một người lạ thì điều thu hút tôi đầu tiên lại là những đôi giày chứ không phải điều gì khác.

Nói có vẻ nghe hơi quá, nhưng thực sự đối với tôi những đôi giày có ý nghĩa đặc biệt lắm.
Và tôi rất thích những đôi giày bệt.
Trước 20 tuổi, trong đầu tôi không có khái niệm giày cao gót, đơn giản vì tôi thấy tôi còn nhỏ và không hợp, ngay cả các bạn học cấp ba có người cũng đi dép cao đến trường nhưng tôi không cho rằng nó đẹp, còn nhỏ mang giày cao là không phù hợp và thế tức là không đẹp.
Hai mươi tuổi và những ngày sau đó, cuộc sống đại học cho tôi tiếp xúc với nhiều bạn bè hơn, người bạn gái cùng phòng đầu tiên của tôi sỡ hữu tất cả các đôi giày đều là cao gót, cô ấy nói đi giày bệt khiến cô ấy không tự tin. Cam đoan rằng nếu nhìn vào giá để giày dép, không cần đến một giây suy nghĩ đâu, bạn có thể phân biệt được ngay đâu là của tôi và đâu là của cô ấy.

Và rồi thêm ngày tháng, các bạn gái khác của tôi và những người chị gái lớn tuổi cũng nói với tôi nhiều lần là hãy đi giày cao gót vì em–đã–lớn–rồi, và cũng không dưới vài lần tôi nhận được câu trả lời từ những người anh lớn hay mấy đứa bạn trai về việc thích con gái đi giày gì, tất nhiên rồi “Giày cao”.

Sự thật là tôi không phủ nhận một điều rằng, con gái đi giày cao gót cũng thật đẹp, nhiều lúc tôi cũng không thể rời mắt khỏi những đôi chân đẹp và giày cao gót khiến đôi chân của bạn ấy dài thêm. Như thế thật gợi cảm và quyến rũ, một điều nữa là tôi cảm thấy hâm mộ họ khi họ có thể đi trên một đôi giày cao cả một ngày dài. Thật thà mà nói, tôi biết sức mạnh của giày cao gót, tôi cũng ngẩn ngơ mỗi lần đi qua các hàng giày gót cao. Và cái thời tôi có người yêu, tôi cũng cố đi giày cao gót cho được mấp mé, để có chiều cao phù hợp với chiều cao của người yêu mình, đồng thời dịu dàng hơn một chút mỗi khi bước đi. Tôi cũng biết thừa rằng, một cô nàng tạm gọi là biết cách ăn mặc, phải có trong tủ giày của mình vài đôi cao gót. 

Nhưng điều này tôi nói còn thành thực hơn: Tôi thích đi giày bệt.
Hoàn toàn không bao giờ là nói dối, tôi thích đi giày bệt.
Không phải tôi cứng đầu và bướng bỉnh, không phải tôi bị dị tật không thể mang giày cao và trên hết không phải tôi không muốn được các bạn nam để ý.
Chỉ là tôi có một tình yêu với những đôi giày bệt.


Tôi thích giày bệt vô cùng, vì ai bảo giày bệt không thời trang? Giày bệt còn là phát kiến thời trang trước cả giày cao gót.
Tôi đặc biệt thích, tôi không biết vì lý do gì, đi giày bệt khiến tôi tự tin hơn, thật vậy. Với tôi, những cô nàng mang giày bệt là những cô nàng tự tin, những cô nàng có thể tha hồ chạy nhảy và làm những gì mình thích mà không phải đắn đo, những cô nàng không cần kiếng chân mà vẫn nổi bật và nổi bật. Tôi luôn xỏ chân vào đôi giày bệt mỗi khi đi làm, bởi tôi thích những bước đi thật nhanh nhẹn và vững chãi trên đôi giày ấy. Tôi chạy qua chạy lại, mỗi bước chân trong công việc của tôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Tôi có thể mặc Jeans nghiêm chỉnh hay te tua, váy xòe giản dị hay sặc sỡ hoa màu hay shorts ngắn , … để đi những đôi giày búp bê xinh xắn với đủ màu sắc và kiểu dáng , những đôi giày buộc dây , một đôi san- dals xỏ ngón , một đôi converse màu sắc…cho dù đôi chân của mình… hm… không-được-dài–lắm.


Tôi nhớ có một lần đọc trên báo “Người đẹp” . Một người có bút danh là Tuấn Mania có viết đại ý rằng anh ấy thích những cô nàng mang giày bệt và anh ấy nói “Tôi gọi đó là một cô nàng vững vàng, bởi hai gót chân họ đều chạm đất nhưng không mất đi sự thơ mộng đáng yêu của người phụ nữ. Họ là những cô nàng đến trong cuộc đời tôi và đứng vững trong đó’’.
Và với tôi, tôi ý thức được cái đẹp nhưng quan niệm cái đẹp của tôi lại khác, tôi đẹp nhất khi tôi thấy tự tin nhất, vây thôi.

Tôi đã từng sở hữu nhiều đôi giày bệt và cũng làm hỏng khá nhiều. Mỗi một đôi tôi lại có một tình cảm riêng, một câu chuyện riêng , bởi lẽ những đôi giày tôi chọn hợp với những gì tôi có. Không phủ nhận tôi mê mệt các nhãn hiệu giày nổi tiếng Jimmy Choo trông rất quý phái và thanh lịch, Gucci, nhưng chúng lại không phù hợp với tôi cả về giá cả và về độ xa xỉ. Dễ hiểu thôi, bạn mặc một bộ trang phục bình thường và đi một đôi giày phù hợp sẽ ăn đứt một bộ cánh lộng lẫy hay đắt tiền cùng một đôi giày chả liên quan. Tôi chọn những đôi giày với tiêu chí ấy, và tất nhiên nó phải vừa chân nữa . Bạn có thể nói dối mình rằng chiếc váy này vừa với mình nhưng không thể làm thế với một đôi giày khi bạn không thể nhét chân vào nó. Vững vàng để bước đi là điều quan trọng nhất.

Thế đấy, vì thế mà tôi vẫn mang giày bệt cho đến tận bây giờ, yêu thích chúng, ngắm nghía chúng, chúng phù hợp với tôi và làm tôi thoải mái, vì thế nên chúng đẹp. Và nhất là đối với một đứa thích đi và ham đi như tôi, thực sự tôi cần sự hoàn hảo của những đôi giày, hoàn hảo với hoàn cảnh tôi mang nó, đi chơi, đi leo núi hay đi học. Có thể nhắc đến đôi giày bộ đội màu xanh (là đồ leo núi được gia truyền từ chị gái) và đôi giày running Charly có dây màu hồng của tôi, đó sự là người bạn đường an toàn chứng kiến thành công của tôi trong những cuộc hành trình đầy thú vị và gian khổ.
Vì tôi hơi – lớn vẫn thích đi bộ và đạp xe, vẫn thích chọn lựa một đôi giày bệt cho bản thân mỗi khi tôi bắt gặp chúng ở đâu đấy.

Vì tôi vẫn còn thích chiều chuộng bản thân và thích đứng vững trên đôi chân của mình, tôi vẫn thích hẹn hò và đi cạnh một chàng trai với đôi giày bệt cho dù trông tôi không quyến rũ và đôi chân vẫn không dài lắm. Các cô gái đi dép cao có thể cần một chàng trai đi cạnh để vịn vào mỗi khi chênh vênh, nhưng con gái đi giày bệt, bạn vẫn cần ở bên cô ấy mặc dù khó nhận ra cô ấy chênh vênh lúc nào. Đi cạnh người yêu, tôi thấp hơn anh ấy mấy chục cm, hmmm cơ mà tôi không mấy quan tâm, tôi chỉ cần mình thật thoải mái khi đi bên người tôi yêu mà thôi. tôi cũng nhận ra rằng, cố làm cái gì mà mình không thích, chẳng khác nào nhai cơm sống cả. Thời trang ư? Thời trang trước tiên phải là sự thoải mái và đem lại tự tin cho người sử dụng nó. 
Tôi thấy mình tự tin vô cùng khi đi giày bệt – dù tôi không cao lắm! Vì là con gái mà, nếu thích em anh sẽ thích cả những gì em có, yêu cả những gì em yêu, cho dù tình yêu của em có cố chấp và hơi ngớ ngẩn. Còn với em chọn lựa một chàng trai còn khó hơn chọn một đôi giày rất nhiều, cho dù cách một tình yêu tan vỡ và một đôi giày hỏng giữa đường tương đối giống nhau , nó cũng làm em ‘’đau và không yên tâm khi có thể có người thay thế’’ , anh có hiểu không?

Nhưng biết đâu được đấy, một ngày nào đó, em chợt nhận ra mình thật đẹp trong một bộ váy khi bước đi trên một đôi giày cao, em chợt nhận ra mình đã đủ lớn để tự tin trên những đôi giày trông có vẻ chênh vênh ấy, em sẽ lại yêu thích điên cuồng hơn cả những đôi giày bệt thì sao. Không biết nữa, sẽ có các lý do khác nhau để em gắn bó với một đôi giày, cũng như sẽ có ít nhất một lý do để em gắn bó với một người – người luôn ‘’chìa tay ra cho em vịn vào mỗi khi em cảm thấy chênh vênh vì một đôi giày cao mà không phán xét’’.
Này anh, anh có thích những đôi giày của em không?


Các bạn thính giả của tôi, các bạn đã bao giờ có những suy nghĩ giống như cô gái cá tính trong câu chuyện tôi vừa kể trên kia chưa nhỉ? Có lẽ dối với một cô gái, tiêu chí để đánh giá cô gái ấy có cá tính và xinh đẹp hay ko, ko nằm ở những đôi giày cao gót hay một bộ váy đẹp sặc sỡ với những phụ kiện đắt tiền đi kèm. hm.. Hạnh My nghĩ rằng, mộy cô gái xinh đẹp là một cô gái tự tin với những gì mình có, mình thích và mình cảm thấy phù hợp nhất. Bạn có thể ko chọn lựa những đôi giày cao gót, một chiếc váy đáng yêu hay một loại nước hoa thơm quyến rũ. Nhưng bạn tự tin khi khoac trên mình áo sơ mi và quần jean, giày thể thao năng động, đeo ba lô trên vai và đạp xe trên những phố đông người qua lại. Bạn vẫn đẹp, đẹp theo cá tính của riêng bạn, trẻ trung, tự tin và năng động. Đơn giản vì những điều đó phù hợp với tính cách của bạn. Đơn giản vì khi đi giày bệt, mặc áo phông, đeo ba lô, bạn tự tin vì bạn là chính bạn, ko phải tô vẽ bằng những phụ kiện rất con gái như giày cao gót, váy, khăn… nhưng lại chả hợp với bạn tẹo nào.

Có lẽ tôi đang cố biên minh cho cái phong cách ko được điệu và nữ tính cho lắm của mình. Nhưng tôi cảm thấy, nữ tính hay ko thì ko nằm ở những bộ quần áo và đôi giày mà bạn chọn. Bởi vì mặc dù tôi có đi giày thể thao, diện áo phông và quần jean rộng thùng thình, ko khoe đc những đường nét cơ thể mình, thì vẫn có những người khen tôi đáng yêu, nữ tính và hiền dịu đấy thôi.

Bạn thân mến, tôi nhớ có một người đã nói thế này: “Tôi có thể thiếu phấn son, thiếu đàn ông nhưng không thể thiếu một đôi giày cao gót. Phụ nữ đi giày bệt cũng như một câu văn thiếu vị ngữ vậy…”. Cũng đúng thôi vì giày cao gót dù chỉ là một đôi giày nhưng có sức mạnh thật khủng khiếp. Còn tôi lại nghĩ rằng, ai nói phụ nữ không đi giày cao gót như câu thiếu vị ngữ cơ chứ? Tôi thấy phụ nữ cứ cố gắng làm điều người khác thích nhưng mình không thích thì nó còn tẻ nhạt hơn câu thiếu vị ngữ – dù biết rằng cô ấy thật kiên nhẫn khi đi được những đôi giày cao gót như vậy.

Có lẽ tôi sẽ kết lại chương trình bằng một suy nghĩ rất đáng yêu của con gái:
“Em thích giày bệt vô cùng anh ạ, kiểu như con người em đơn giản thế đấy. Chưa bao giờ em thấy mình nhàm chán khi đi giày bệt, bởi khi đó, em được là chính mình!
Này anh, anh có thích những đôi giày của em không?”

Sưu tầm

Vợ xấu và chuyện hối hận

Thời còn đi học, thất tình một nữ sinh viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học. Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.

vo xau


Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.

Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…

Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.

 vo xau
Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”. Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm nư, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chửi, chì chiết của ba mẹ,hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.

Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”.

chuyen hoi han

Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.

Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổi rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánhnặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.

vo xau

Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng: “Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!” Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. 
Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu “Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”.

Sưu tầm
Tag : ,

Chạy theo tình một đêm

Chạy theo tình một đêm - Khi anh ở nhà, tôi là của anh. Lúc anh đi xa, tôi lại chạy theo gã đàn ông khác.

Sáu năm cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tôi làm đơn ly dị chồng. Từng ấy năm tôi phải chung sống với người chồng “dã thú” thường xuyên cặp bồ trước mặt tôi, đã thế anh ta còn suốt ngày đánh đập, chửi bới mẹ con tôi không ra gì. Thoát được anh ta, tôi như được cởi trói về mặt tinh thần, cuộc sống tự do kéo theo những suy nghĩ thoáng khiến con người tôi càng ngày càng trở nên dễ dãi.Thời gian đó, tôi có quen một anh chàng kỹ sư xây dựng.


Anh về khu vực tôi sinh sống để xây dựng dự án trường học, bệnh viện và thế là chúng tôi quen nhau. Những câu nói bông đùa, những cốc nước mát lạnh tôi mang cho anh uống dần dà mang chúng tôi đến gần nhau. Dù biết anh đã có vợ và một con trai ở quê nhưng tôi không mấy quan tâm. Tôi không bắt anh phải bỏ vợ, bỏ con, tôi chấp nhận cho anh về ở cùng với hai mẹ con tôi mà không đòi hỏi sự ràng buộc gì.

Chúng tôi muốn công khai với họ hàng bên nhà tôi, tổ chức một bữa cơm gia đình để chính thức nhận anh là “chàng rể hờ”. Chẳng thể ngờ, một thời gian sau đó, vợ anh biết chuyện mang đứa con trai nhỏ từ dưới quê lên cầu xin tôi buông tha anh. Người đàn bà đó trông hiền lành nhưng nhếch nhác. Mặc cho cô ta nói, tôi chỉ buông một câu xanh rờn “tôi không chạy theo chồng chị, cũng không bảo anh ta bỏ chị, chị có chồng thì đi mà giữ”.

Tôi sống bản năng vì muốn trả thù đời 

Trước đây, tôi cũng đã từng trải qua cuộc hôn nhân cay đắng, chồng tôi cũng đi cặp bồ nên giờ đây tôi muốn trả thù đời. Bởi thế, người phụ nữ đó chẳng nhận được ở tôi bất cứ điều gì, tôi với anh vẫn cặp kè với nhau. Đối với anh, tình yêu anh dành hết cho tôi, còn trách nhiệm anh vẫn dành cho gia đình mình.


Công việc của anh không cho phép anh cố định một chỗ, phải nay đây, mai đó làm các công trình xây dựng bởi vậy mà anh vắng nhà liên tục. Tranh thủ được khoảng thời gian nghỉ lúc nào, anh lại thu xếp về nhà tôi ăn, ở. Cuộc sống nếu chỉ đợi anh về ban phát cho chút tình cảm tôi thấy bản thân mình thật đáng thương. Tôi giao lưu nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn và trong số đó tôi cặp theo kiểu tình một đêm với những người đàn ông khác.

Khi anh trở về, tôi là của anh. Nhưng khi anh đi công tác, tôi không quan tâm tới bất cứ điều gì, tôi lại chạy theo với những gã đàn ông khác. Càng ngày, tôi càng thấy lối sống của mình có phần hơi thái quá. Tôi và anh chẳng khác gì vợ chồng chỉ có điều thiếu tờ giấy giá thú, vậy mà sau lưng anh, tôi không còn khái niệm của một người phụ nữ phải chung thủy nữa. Tôi đã cướp đi hạnh phúc gia đình anh cũng như trước đây, có một người phụ nữ khác đã cướp đi gia đình bé nhỏ của tôi vậy. Và giờ đây, khi anh thề nguyện ở bên tôi trọn đời với một tình yêu chân thành, tôi lại đến với thú vui riêng của bản thân mình.

Chính những ý nghĩ buông thả bản thân khiến tôi vấp ngã hết lần này đến lần khác chỉ vì chạy theo tình một đêm. Tôi mải mê đi tìm niềm vui nhưng lại chính là đang đi giết chết hạnh phúc của những người phụ nữ khác.
Sưu tầm
Tag : ,

3 Câu chuyện tình yêu của ốc sên

Câu chuyện thứ nhất

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà không hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.


Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho một tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ hai chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.
Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ hai.

Câu chuyện thứ hai

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. on ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà k hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi, nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.


Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó. Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất! Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh một hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó già lắm lắm rồi…
Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy một con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác một con ốc sên đã chết từ rất lâu.

Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại. Hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ hai thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ hai, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc.

Câu chuyện thứ 3

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Song nó dừng lại không phải để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu một con ốc sên khác, chỉ đơn giản là để ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.


Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng, người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất. Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên một hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ hai bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn rất ít thời gian để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên. Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc.

Như đã nói ở câu chuyện thứ hai: “sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!”. Chỉ là “thường” thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ hai ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa; đôi khi phải trải qua đau khổ để biết mình đang hạnh phúc; đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.

Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy? Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ tư: Có hai con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện một con ốc sên thứ ba nào cả! Sẽ không có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC…

Có lẽ trong tình yêu, không có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai!
Sưu tầm
Tag : ,

Anh đâu có khóc

Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã. 
Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình ( Nó thoáng nghỉ vậy..). Nó rón rén bước lại gần anh… 


- Đi ra ngoài dùm tao cái đi!! 
(Ý siêu thế, biết mình vào luôn) Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại: 
- …Hì, Hai nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu. 
- Tao đá mày một cái “Bay giữa ngân hà với Nam Cường luôn bây giờ.” 
- Hì, em cũng muốn lém…( Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh). 
- Tao không giỡn heng, đi chỗ khác chơi. 
- Thì em cũng có giỡn mô. ^^!.( Nó cười với nụ cười hết cỡ.) 
CỐCCCCC 
- Lì này!! 
- Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi. 
- Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng… 
- MÁ ƠIIIIIIIIIIIIIIII Hai… 
( Nó chưa dứt câu thì bị bàn tay anh bịt miệng lại…) 
- Thôi héng, tao không giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan. 
- Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê vậy! 
Nó chạy ra ngoài và kèm theo : “MÁ Oiiiiiiiiiii Hai đánh con chấn thương sọ não rùi nè, hu hu hu”. 
Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi… 
“Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…” ( nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào). 
Đưa tay chỉ chiếc dép thứ hai nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng. 

Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… (Anh cười và khẽ nghỉ…). 

Nó lúc nào cũng vậy, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa bao giờ anh thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Không biết nó có biết buồn không nữa. Nó như ngọn lửa yêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện anh buồn thì coi như không xong rồi, đủ mọi cách nó làm anh vui vẻ sau vài trò chọc ghẹo… 
Nó như một thiên thần vậy, suốt ngày vui cười, ca hát… 

…Ngày hôm đó: 
- Hai ơi, Hai à, Hai iu quí à, chở em đi dạo phố nha, hì hì ( giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anh cảm thấy hơn ớn và nổi da gà ^^!). 
- Tao đang bận cưa gái, không rảnh chở mày đâu… 
- Y mà Hai iu, ngoan chở em đi, xíu em mua cho NHỮNG 1 cây kem… 
- …Chà nhiều quá tao ăn sợ không hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụ dỗ người ta coi. (Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẻ ta đây). 
- Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn không hết kem thì….đưa cho Hai ăn nữa…hì hì. 
- Hừ, giỡn mặt mày…( vừa nói anh vừa dơ tay lên định cốc nó). 
- Hì, mà Hai đang chat với ai vậy? Xinh quá ta ( Nó liếc vào avatar và nói). 
- Người iu tao đó, xinh đúng không, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó. ( vênh mặt ) 
- Xì ì ì ì ì. (nó chỉ vào tay mình và hỏi) - Anh thấy gì đây không? ( anh chưa kịp trả lời thì…) – Da gà nè, nổ còn hơn lốp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì là người…yêu anh^^! ( Nó nhe răng cười hì hì). 
- Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày. 
- Hai coi chừng trèo cao té đau đó nha. 
- …Vậy còn trèo thấp? 
- Thì…thì trèo thấp ngã cũng đau. Hì hì. 
Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo: 
- Thoai chở em đi dạo nghen. 
- Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí. 
Không chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu ( anh nghĩ.) 

- Mày ăn gì mà nặng quá zậy hả? ( Anh trút giận lên nó ). 
- Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có Hai yếu quá thì có. 
- Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em… 
- Hì thì Hai khỏe, rứa mừ chở em còn than, Hec Quyn rởm rùi!! 
Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi. 
Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiêng đầu đón những làn gió mát đang thổi. Nó lắc lắc cái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắng chiều nó như 1 thiên thần vậy… 
- Trời hôm ni đẹp wá Hai hén!! 
- …Ừm. ( Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật). 
Nó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí. Mặc cho ông anh đang hì hục đạp. 
……… 
3 hôm sau: 
- Trú thôi Hai ơi mưa to rùi, về trời mưa bệnh đó!! 
Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó. 
Hừ nếu không có nó thì mình phi một mạch về nhà rùi, trú làm gì không biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạ mà. Chưa nghỉ xong… 
- Hai biết đây là đâu hông? 
- Nhà thờ chứ gì! 
- Hì, biết luôn. 
Thấy trời vẫn không ngớt, nó nói tiếp: 
- Vào trong cho đỡ lạnh đi Hai. 
- Ừ thì zô. 
Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gia đình anh không theo đạo, anh chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhiều rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này. 
Nó đưa mắt lên những hàng ghế và khẽ nói với anh: 
- Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai. 
Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ. 
- Còn kia? 
- …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó Hai. 
- …cha? 
- Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó Hai. Hì (Nheo mắt). 
- ..Ừm….thế có mẹ không? 
- Àh uhm, cái nì em không bít nữa, hì hì, nhưng có cha chắc phải có mẹ rùi! Hai nhỉ. 
- Ờ, tao cũng nghĩ zậy! 
Bất chợt 2 anh em gặp 1 linh mục đang nhìn mình với ánh mắt hiền hậu và nụ cười trên môi, vị linh mục đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu. Nó cười và cùi đầu chào, anh thấy vậy cũng làm theo, vị linh mục gật đầu cười và đi vào trong… 
- Thui mình zề thui Hai hén, tạnh mưa rùi thì phải. 
- Ờ… 
…Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường quen thuộc, sau cơn mưa trời trong lành và mát mẽ hơn nhiều. Một cơn gió thổi qua làm anh rung mình vì lạnh… 
Nó hỏi anh giọng quan tâm: 
- Lạnh hả Hai. Để em chở cho, em có mang áo khoắc nà. 
Anh cáu: 
- ..Hừ…lạnh đâu, tại mày nặng quá thì có. 
- Xì, không lạnh mà da người của Hai đâu hết rùi, toàn da gà không nà. Thoai để em chở cho… 
- Ai khiến mày chở, ngồi im coi, gần tới nhà rồi. 
Nó im lặng nép sau lưng anh tránh cái lạnh của gió.


……………… 

- Linh à, sang xem phim không mày? 
- Sorry. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngáy khò khò… 
- Không xem mai anh trả ráng chịu héng!! ( Dọa) 
- Hai xem 1 mình y, em buồn ngủ lắm rồi… 
Tiếng bước chân anh buôn bã về phòng… 

…Nhưng rồi nó cũng ôm gối qua anh, nó biết anh sợ ma không ngủ được. 
Nó gật gà gật gù, mắt mở không nổi nữa, nhưng nó không dám ngủ nó đợi khi anh ngủ say rùi mới dám bước về phòng. 
…. 
Nó thương anh lắm, biết anh hay gặp ác mộng, nó mua cho anh 2 cái gối ôm thật to, nhờ có nó mà anh ngủ ngon giấc hơn trước nhiều. 
Biết anh hay sợ ma, nên nó lúc nào cũng cùng anh xem phim đến khi anh ngủ. Khi chán phim, nó kể chuyện cho anh nghe, những câu chuyện về cuộc sống và về gia đình… 
Khi anh bị người ta chặn đánh, nó không làm được gì, chỉ biết lao vào kéo cánh tay lực lưỡng đó ra, nó khóc, nó van xin…không ai nghe, nó hét, nó mắng, nó chửi nhưng dường như chỉ cho nó … 
Rồi nó quyết tâm học võ, cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó mà phải chịu đựng những bài tập luyện nặng nhọc khổ sở. Những cú té ê ẩm làm nó đau lắm, nó muốn khóc nhưng không được, mình phải mạnh mẽ lên, như vậy đã nhằm nhò gì, yếu đuối vậy thì làm sao bảo vệ được Hai… 

Sau 1 tuần nó ốm lì giường 2 ngày liền, lại còn bị anh mắng: “Tự nhiên bày đặt võ vẽ, làm tao phải mệt…”. Nó không nói gì, chỉ nhe răng cười. 
Anh đâu có biết là nó học võ là vì anh. 

……………. 
Chiều chủ nhật 2 anh em đi dạo, vì nó mới bệnh dậy nên anh chiều nó, dẫn nó đi chơi. Nó đang tung tăng nhảy nhót, bước cao bước thấp, bỗng nhiên nó ngồi quỵ xuống ôm đầu. Anh chạy lại đỡ lấy nó: 
- Linh, mày sao vậy? Linh… 
- Em…em chóng… mặt quá Hai ơi! 
Nó ngất đi sau câu nói đó. 
- Linh….Linhhhhhhhh. 

( Linh, tỉnh dậy đi, Linh) Anh vừa cõng nó chạy vừa hét lớn. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như bây giờ. 
- Linh, mày giỡn anh phải không? Anh không đùa đâu nha, tỉnh dậy đi. Nhỏ này, mày nặng quá đấy, tỉnh dậy đi, anh không cõng nỗi mày nữa đâu, dậy đi… 
Không 1 tiếng nói đáp lại…. 

…… 
- Sao? Ung…ung thư máu? 
- Ừ, ung thư máu. 
Anh đứng yên bất động sau câu trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3 chữ ung thư máu vẫn cứ vang vẳng quanh anh. Chuyện gì thế này?. Anh hỏi lại giọng run run: 
- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải không? Sao…sao vậy đc, em tôi nó…nó khỏe vậy mà, sao thế được, bác sỹ đã khám kĩ chưa? Khám…khám lại đi, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin bác sỹ, khám lại cho em tôi đi, làm ơn đi… 
- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám rất kỹ rồi, rất tiếc. 
Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy tay bác sỹ vừa lay vừa nói: 
- Làm…làm ơn cứu em tôi… 
Như nhớ ra điều gì, anh chạy thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi tấm hình của nó… 
- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền lành, dễ thương vầy nè, nó sao có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười đẹp đúng không? Sao lại có thể là nó được, phải không bác sỹ. 
Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ ngước mặt lên ngăn không cho những giọt nước mắt mình rơi xuống. Và ông tiến về phòng mình… 
Giọng anh lắp bắp: 
- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết sao?. 
- Có thể. 
Anh buông thả cánh tay, ngã quỵ xuống… 
- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó, cậu vào thăm nó đi.( Tiếng bác sỹ vọng lại). 
…….. 

Anh buồn bã bước vào phòng bệnh của nó, 1 màu trắng bao trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó đang mãi mê với đôi chim ngoài cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh bước tới hỏi nó: 
- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy hả? 
- …A..Hai, em đang ở đâu vầy? Đưa em về nhà đi. Em hết mệt rồi. 
- Chưa về được, chưa khám xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn rồi về. 
- …Ưm, không chịu đâu! Em khỏe thật rồi mà, đây Hai xem nè ( Nó ngoe nguẩy cái đầu cười hì hì…) 
Anh quát: 
- Đừng có suốt ngày cười vậy nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày chưa có khỏe, nghe không hả? Ở yên đó, khi nào khỏe về. 
Anh đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại. 
(Ơ, Hai sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu với mình) Nó lẩm bẩm. 
Anh chạy thật nhanh ra sân thượng bênh viện, những giọt nước mắt tràn trên má lúc nào anh không hay. 
Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng vậy? Sao nó cứ cười hoài vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau nhói, trời ơi sao mình ghét nó cười vậy nhỉ?.... 

Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ cho anh hàng ghế mà mọi người vẫn ngồi đó cầu nguyện : “Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.” 

Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1 chiếc ghế gần phía trên cùng. 
Vị linh mục nhìn thấy anh quen nên tiến lại gần và hỏi: 
- Con có chuyện gì sao? 
Hơi ngạc nhiên với cách xưng hô, anh đáp lại: 
- Chào cha… 
Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp: 
- Em gái con đang bị bệnh rất nặng con đến để … để cầu nguyện cho nó…. Nhưng thưa cha, con không phải là người theo đạo. 
- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2 con vào đây trú mưa rồi… Em con giờ sao rồi? em con bệnh nặng lắm sao? ( Tiếng vị linh mục nói từ tốn) 
- Ung thư máu cha ạ. 
Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi ngậm ngùi đáp: 
- Tội nghiệp con bé… 

Xong câu đó, 2 người im lặng không nói gì… 

….. 
Bệnh của nó ngày càng nặng và phải điều trị bằng liệu pháp hóa học, nó chưa biết, nói đúng hơn là nó chưa biết là mình bị ung thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó hay buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Nhân viên bệnh viện vào đưa nó lên phòng điều trị… 

- Mọi người làm gì thế này, đưa tôi đi đâu đây? Tôi không đi đâu hết, tôi muốn gặp anh hai tôi. 
- Mong cô bình tĩnh để chúng tôi làm việc!. 
- Không……...Tôi muốn gặp….Hai 
Giọng của nó yếu dần và nó ngất đi khi mà thuốc đã ngấm. 
Anh đứng đó, bên ngoài phòng bệnh, anh nghe hết, từng câu, từng từ mà nó nói, sao thế này, nó cần mình mà, sao mình lại đứng đây… Anh chỉ muốn chạy đến bên nó, bên cô em gái bé bỏng của mình, anh muốn ôm nó vào lòng, muốn nói với nó là “2 nè, 2 của em đây. Không có chuyện gì đâu! Em cứ ngoan nhé, rồi sẽ không sao đâu…”. Nhưng sao anh cứ đứng chết chân vào 1 chỗ thế này. .. 

…Anh bước vào phòng thăm nó, vừa lúc mẹ anh vừa bước ra, ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi, còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố kìm nước mắt, anh bước tới kéo cái rèm cửa cho căn phòng thêm sáng sủa, quay sang giả vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh: 
- …Ở đây thích không mày? 
Bây giờ nó không cười nữa, nó im lặng và buỗn bã. Anh không còn thấy ánh mắt tinh nghịch, lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như không nghe thấy anh nói gì…Anh hỏi thêm câu nữa: 
- Không thích à? 
Nó vẫn im lặng chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó… 
Nó nói giọng run run: 
- Em sẽ…sẽ… 
Anh vội ngắt lời và mắng: 
- Tao cấm mày nghĩ như vậy hiểu chưa? 
…. 
Anh đẩy chiếc xe lăn ra và vớ lấy chiếc áo khoác: 
- Thôi anh đưa mày đi dạo nha! 
Nghe thấy đi dạo nó thích lắm, đã lâu lắm rồi nó không đc ra ngoài, không đc hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, không được thả hồn vào nắng vào mây vào gió, và đã lâu lắm nó mới lại được cùng đi chơi cùng anh… 

- Hai à? 
- Hử, lạnh hả? Để tao vào lấy thêm cái áo nữa, 
- Không, Hai à! Hai biết em ước điều gì không? 
- …Tự nhiên hỏi vậy? Sao tao biết được! 
Nó nhắm mắt lại, ve vẫy cái đầu để cảm nhận được những làn gió mát đang thổi… 
- Em sẽ là gió đó, 1 làn gió mát vào mùa Hạ, 1 cơn gió ấm áp vào mùa Đông, 1 ngọn gió yêu thương. Em sẽ không bay đi đâu cả, em sẽ chỉ ở bên cạnh Hai thôi. Em sẽ không để cho Hai yên ngày nào đâu… Hai không được khóc đâu nhé, vì nếu thấy Hai khóc, em sẽ là gió ấm thổi qua, như vậy thì nước mắt của 2 sẽ khô hết… 
Nói xong nó nhe răng cười. Nhưng anh cảm thấy nỗi buồn vô tận trong mắt nó, và mắt anh cũng vậy, sao nó cay cay vậy nhỉ?... 

Im lặng 1 hồi, nó nói tiếp: 
- ….Có phải chúa trời,… ngài rất thích những cô bé ngoan, đáng yêu không nhỉ. Ngài sẽ mang chúng lên thiên đàng. Đúng rồi, những người tốt thì sẽ được… 
- Lảm nhảm gì vậy mày? (Anh ngắt lời nó.) 
Nó im lặng và ngước lên nhìn anh. Nước măt nó lại lăn dài. Nó biết là anh hiểu nó nói gì. Và hơn bao giờ hết nó hiểu là nó rất quan trọng với anh… Cố gượng cười, nó lay tay anh và nói bằng giọng nài nỉ: 
- Hai cõng em nha! 
- …Ừ. Lên đi. 
- Chà, Hai bữa ni ngoan zữ ha! Hi hi. 
… 
Đã lâu lắm rồi nó không được Hai cõng. Nó thích lắm, cứ cười toe… 
Anh im lặng không nói gì cũng không than mệt như lúc trước, tại vì nó bệnh nên sút cân, hay tại vì…. 
Đứng trong hành lang, bà mẹ vẫn dõi theo từng bước của anh em nó, đôi mắt bà đượm buồn… 

- Hai cười cái coi mà, làm gì mà mặt xụ thế kia? 
- …Ừm…ừ…Hì hì. Đó, cười đó. 
- Hừ…Cười giả tạo kìa. Thui, Hai hát em nghe nha, em thích bài: Với anh em vẫn là cô nhóc ý. 
- Bài đó á, tao đâu có thuộc. 
Nó nhõng nhẽo: 
- Không thuộc cũng hát, không thuộc thì bịa. 
Chiều nó, anh cất giọng hát vịt đực, dỡ không thể dỡ hơn. Còn nó thì cười nghiêng ngã làm 2 anh em té lăn quay ra đất. 
Và thế là 2 anh em nhìn nhau cười ha ha… 
…… 
- Hai cứ cười zậy nha, dù có chuyện gì thì vẫn phải cười, em không muốn thấy Hai buồn đâu… Nhớ nha! 

……………. 

- Không….Hai không nhớ gì hết, tính Hai hay quên lắm, mày phải tỉnh dậy nói cho anh biết, ngày nào cũng phải nhắc Hai nghe, tỉnh dậy đi nhóc, mày ngủ lâu quá rồi đó… Ngủ hoài là thành mèo lười đó nghe không? Dậy…dậy đi nhỏ này. Dậy! 
Anh lay vai nó, nhưng nó thì vẫn nằm im. 

….Anh lại chạy đến nhà thờ, để nó lại với những dòng nước đang ứa ra trên mắt …. 

……. 
Đứng giữa thánh đường, anh nói trong khi nước mắt mình cứ tuôn: 
- Con…con xin chúa trời, ngài đừng mang em con đi. Sao lại là nó mà không phải là người khác. Nó…nó không có ngoan đâu, nó là đứa không nghe lời, nó lười lắm… nên ngài đừng mang nó đi mà, đừng mang em con đi… 
Anh ngã quỵ chân xuống và lẩm bẩm: 
- Nó không ngoan đâu, đừng…đừng mang nó đi. Đừng mà. 

………………………. 

Khẽ đặt nhành hoa hồng trắng lên mộ nó… 
Nó vẫn cười tươi như ngày nào, vẫn cái ánh mắt hồn nhiên đó: 
- Nhỏ này, sao em cười hoài zậy hả? Không thấy mỏi miệng à?... 
- Hừ, em có biết là không có em, Hai mất ngủ mấy đêm liền vì sợ ma không hả? Đã hứa là tối nào cũng xem phim cùng Hai rồi mà… 
… 
- Ở trên đó em ngoan không? Đừng nghịch ngợm quá, để Hai hát em nghe nha. Nhưng Hai vẫn chưa thuộc bài đó đâu. Hì hì. 
Rồi vẫn cái giọng dỡ òm đó, anh hát: 
“ Đối…với anh em vẫn là cô nhóc, những nghĩ suy trong lòng còn ngu ngốc…..đối với anh….em….vẫn là…cô nhóc”. 
Nước mắt làm cổ họng anh nghẹn lại… Giọng anh mếu máo… 

Anh quay mặt đi, không muốn để nó nhìn thấy anh khóc, anh đã hứa với nó là sẽ không khóc rồi mà. Nhưng sao nước mắt cứ lăn dài trên mặt anh. 

1 làn gió ấm áp thổi qua mang theo những giọt nước mắt của anh. Anh lặng yên nhìn chiếc lá vàng bị gió cuốn đi về cuối chân trời và khẽ cười nói nhỏ: “ Ngốc à, anh đâu có khóc…” 

Sưu tầm
Tag : ,

Yêu và cảm giác muốn yêu

Quán cà phê nơi tôi làm việc ở tầng trệt. Những ngày mưa vắng khách, tôi xin phép chị phụ trách rồi chạy tót lên tầng 2 nơi mà có rất nhiều kệ sách với truyện. Tôi đã tìm vài mẩu truyện ngắn bằng tiếng Pháp để đọc …

...................Yêu và cảm giác muốn yêu...............
...................Yêu và cảm giác muốn yêu...............

yeu-va-cam-giac-muon-yeu

Tôi không thể nhớ chính xác đây là lần thứ bao nhiêu hình ảnh của Hà chạm đến tâm trí mình. Hà là ex của người yêu tôi, à, phải gọi là người yêu cũ của tôi mới đúng chứ. Chúng tôi vừa chia tay cách đây tám giờ đồng hồ, một cuộc chia tay “xoàng xĩnh” như cả tỉ lần “ân đoạn nghĩa tuyệt” khác trong quãng thời gian ba năm yêu nhau. Vì cớ gì ư? Đừng quá quan tâm về điều đó! Người ta yêu nhau chỉ bởi vì yêu nhưng có thể rời xa nhau vì mọi nhẽ.

Với Tùng, anh hờn và nói chia tay bởi tôi đã không thể thu xếp và xin nghỉ việc ở quán cà phê khi anh bất ngờ nói muốn hai đứa cùng đi chơi xa. Lần khác, khi hai đứa đang lang thang trong trung tâm mua sắm, Tùng bảo muốn đổi sang xtyle jeans rách xem sao. Tôi chỉ nói “Jeans rách kén người mặc. Phối đồ không hợp dễ trông như thằng trẻ trâu nghịch dại lắm anh à!”, thế là chia tay, cả hơn tháng trời. Để rồi sau đó cười hì hì, gãi đầu gãi tai đứng trước cửa nhà tôi bấm chuông loạn xị và đòi làm hòa. Giờ thì bạn đã hiểu vì sao tôi nói chúng ta chẳng nên quan tâm quá đến căn nguyên của những cuộc chia tay mà làm gì. Hay giận nhau vì những lí do ngớ ngẩn.

Tùng trẻ con và nông nổi. Khi giận dữ hay ghen tuông, anh thường ném vào điện thoại tôi cả đống tin nhắn chửi rủa đầy tức tối, nói tôi là đồ độc ác và xấu xa,… Tôi quẳng điện thoại vào trong túi xách treo trên giá, leo lên giường đắp chăn tìm kiếm giấc ngủ sau một ngày dài ở trường và ở chỗ làm thêm. Tôi đã quá quen với một “Tùng” như thế! Quen đến mức không còn buồn bã, chán nản hay đau thắt lòng khi đọc những con chữ lạnh lùng đó. Và quen cả đến mức thi thoảng cãi nhau, anh lại tìm đến người yêu cũ như một cách để trấn an bản thân, để khiến tôi ghen và lo sốt vó, hoặc cả hai.

Hà, bằng tuổi Tùng, nghĩa là hơn tôi hai tuổi. Trong khi tôi và Tùng theo đuổi lý tưởng trở thành những “con buôn” đại tài mang về cả đống tiền bạc tỷ, Hà có một cuộc sống riêng, có phần hơi “lộn xộn”. Tôi không quen và hiếm khi gọi cô là chị. Một phần bởi thói quen của Tùng khi nhắc đến chị. Luôn là Hà, chứ không phải cô ấy, người yêu cũ của anh ấy. Một phần nữa bởi tôi tin chúng tôi ngang bằng, cùng yêu Tùng và cùng được Tùng yêu. Thậm chí tôi có phần nhỉnh hơn do luôn chắc mẩm mình đang sở hữu Tùng ở thời điểm hiện tại.
Vào trường Mỹ Thuật đã được hơn ba năm, là bà chủ của một cửa hàng quần áo online với các mẫu thiết kế tự chế, Hà trở thành một cái tên quen thuộc trong đám con gái mê thời trang và ưa những kiểu độc. Hà chơi piano rất tài, phiêu cùng guitar rất nghệ. Hà thân thiết với bè khi biết cựu tình địch của tôi là Hà đều nói số tôi thật hên. Họ băn khoăn không biết tại sao Tùng có thể nói lời chia tay Hà để chạy theo một con nhóc nhà quê ra tỉnh, nhan sắc hạng xoàng, tài năng chẳng có như tôi. Đọc tới đây, nếu bạn cũng có chung suy nghĩ với những người đó thì xin mời xem lại “triết lý” đã được nêu ra ở phía trên. Tình yêu mà, đầy cảm xúc nhưng cũng “nguyên tắc” vô cùng!

yeu-va-muon-yeu

Thế giới sách truyện của thứ ngôn ngữ lãng mạn bậc nhất thế giới nằm trên tầng hai của tòa nhà cổ kính trên phố Tràng Tiền. Quán cà phê nơi tôi làm việc ở tầng trệt. Những ngày mưa vắng khách, tôi xin phép chị phụ trách rồi chạy tót lên đó tìm vài mẩu truyện ngắn bằng tiếng Pháp để đọc. Trình độ gà mờ không đủ thẩm thấu những cuốn sách dài và rặt chữ. Tôi thích vùi mình trong căn phòng sách thiếu nhi hơn. Phòng trải thảm đỏ, ngăn cách với bên ngoài bằng tấm thảm chùi chân kèm tấm biển: “Làm ơn bỏ dép ở ngoài!”. Những giá sách nhỏ xíu, những đầu sách sắc màu, tất cả khiến tôi say mê. Tôi mê đọc sách....

Mấy anh chị học cùng lớp tiếng Pháp không giấu giếm vẻ chế nhạo khi phát hiện ra điều đó. Với họ, đọc sách trong thư viện phải gắn liền với những cuốn kinh điển, sách triết học hay kinh tế, sách khoa học hay giáo dục… Nhưng tuyệt nhiên không thể là sách truyện dành cho thiếu nhi, nghe có vẻ hơi xoàng. Mặc dù tôi biết bản thân họ chẳng thể nào hiểu được những cuốn sách đó nếu không có sự hỗ trợ (gần như tuyệt đối) của từ điển và google dịch. Tôi lặng im, cố che giấu sự thương hại. Phải, thật không có gì đáng buồn hơn khi con người ta luôn tự mẩm rằng mình biết tất cả trong khi chẳng hay biết rằng đằng sau những cuốn sách dành cho trẻ con kia là cả một kho tàng quý báu, kiến thức, kinh nghiệm… Tất cả đều đã được chắt lọc và tinh khiết, trong sáng lạ kì.

Đúng như tục ngữ Pháp vẫn nói “L’habit ne fait pas le moine”… Chẳng thể đánh giá một vấn đề nào đó chỉ qua vẻ bề ngoài, ngay cả khi ta gắng xem xét chúng dưới cả góc độ trái tim và lý trí. Suy nghĩ ấy khiến tôi đau nhói khi nhớ về đoạn nói chuyện giữa tôi và Hà tối qua. Như mọi lần, tôi biết Tùng đã tìm đến chị, một thói quen cố hữu hay một sự nhung nhớ tình cũ khó buông, tôi không rõ. Quãng chừng nửa đêm, Hà nhắn tin, những con chữ hiện ra, nhảy múa như trêu tức “Tình yêu với Tùng, ổn cả chứ em?”.
 Tôi bần thần, đã có điều gì đó bất ổn trong mắt kẻ tình địch tha thiết muốn đánh bại tôi kia. Lẽ nào chị chưa hài lòng khi thấy người yêu tôi cười vui bên chị, chưa thấy yên bình khi tình cũ quay về và nói về cô người yêu mới bằng những lời lẽ không mấy hay ho. Lẽ nào tháng ngày này, đau đớn cho tôi và tình yêu cho chị, vẫn là chưa đủ?

Mà, phụ nữ đa tình nhưng cũng thật ích kỉ. Tôi biết thế khi Hà nhắn tin bảo “Những người yêu nhau rồi sẽ trở về với nhau thôi mà em!” Tôi tự hỏi, trong chuyện này, ai là những người yêu nhau?
tôi tự hỏi, ai là người yêu nhau

Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm yêu nhau của chúng tôi. Cảm giác đơn độc kinh khủng. Không một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Liệu Tùng có thực sự cần tôi như cách tôi cần anh? Tôi cần anh thương yêu tôi, chỉ giản đơn như thế. Tôi không cần Tùng đưa đón vì lo ngại chuyện giao thông nguy hiểm. Tôi không cần Tùng chu cấp tiền bạc bởi không muốn anh gặp thêm khó khăn. Tôi chỉ cần anh yêu tôi, như thế có là nhiều?

Quán cà phê vắng người. Tôi đảo mắt tìm kiếm một chiếc bàn trống, nhưng vô dụng. Một chiếc bàn đôi ở phía góc vẫn còn một ghế. Tôi không hề muốn bước ra khỏi quán, trở về nhà và đối mặt với sự cô độc nên đã dạn dĩ mò đến hỏi ngồi cùng. Chàng trai đó đang vẽ tranh, thực tế là đang tô vẽ một bức họa đã được vẽ sẵn. Chàng gật đầu. Tôi gọi nước và xem chàng vẽ.


- Lớn rồi còn thích tập tô sao? – Tôi không muốn trải qua một ngày vui trong nỗi buồn. Tôi bắt đầu bắt chuyện với người lạ.
- Nếu ý nghĩ đó khiến cô vui, thì đúng vậy!
- Thế thực ra anh đang làm gì?
- Tôi đang tống khứ nỗi buồn!
- Bằng cách tô màu cho các bức tranh sao?
- Ngày hôm nay của tôi rất tệ…
Và chàng trai đó bắt đầu kể về việc học ở trường, về đồ án mất công chuẩn bị nhưng rồi bị yêu cầu phải tìm địa điểm khác để thực hiện, về việc làm thêm nhàm chán đến mức phải bỏ trước khi hợp đồng kết thúc, về cô bạn gái ở rất xa,… Tựa hồ như chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm.
- Mỗi người có một cách riêng để xoa dịu bực dọc. Tôi thích tô màu, vậy thôi. Còn cô…?
Tôi không biết phải trả lời ra sao. Bởi chính bản thân tôi cũng không biết mình đã khi nào cố gắng giải tỏa cảm xúc cho bản thân chưa. Tôi luôn tự mẩm rằng mình rất ổn, mọi chuyện rồi sẽ khác sau một giấc ngủ dài. Tôi chưa khi nào nghĩ tới điều ấy. Cuộc đối thoại với chàng trai đẩy tôi vào một tình huống lạ lùng. Chuyện tình của tôi và Tùng như được soi chiếu dưới một tấm kính. Thay vì tự hỏi liệu Tùng có yêu tôi không, tôi băn khoăn không biết tình cảm của mình dành cho Tùng là như thế nào?

Là thương yêu thực sự hay chỉ đơn giản là thói quen yêu thương và muốn được yêu thương, là sự lầm tưởng rằng đau đớn rồi sẽ giúp ta biết đâu là tình yêu của đời mình? Tùng giờ này hẳn đang vui với cô gái đó, anh có nhớ tới tôi không? Trong chuyện tình cảm thường có hai nhân vật chính và một kẻ thứ ba vô duyên. Nhưng tình huống của tôi có thể được gọi là người thứ ba không. Tùng có yêu tôi không? Cảm giác ngột ngạt ập đến, đau buốt. Nhưng tôi biết, mình sẽ phải từ bỏ. Từ bỏ trong đau đớn để chắc chắn đây là cơn đau cuối cùng.
- Tô cùng tôi và cô sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều!
Tôi và chàng trai đó cùng ngồi tô tranh tới khuya. Vẫn không một dấu hiệu kết nối từ Tùng. Tôi lẳng lặng về nhà, chui vô chăn, và ngủ. Không khóc. Một mối tình đã rời xa tôi như thế…

Truyện ngắn hay: Trong cuộc sống ai cũng muốn mình được yêu và đang yêu một ai đó. Tình yêu là thứ cảm giác tinh thần mà nó giúp ích cho bạn cảm thấy hạnh phúc vô cùng nhưng đôi lúc lại là cho ta đau đớn khôn nguôi. Nhưng trong cuộc sống không ai là không cần tình yêu hết...

Theo truyenngan.com.vn
Tag : ,

Khoảnh khắc cuộc sống


khoang-khac-cuoc-song
Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại.Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhớ người ta thật nhiều , đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đã có suy nghĩ như thế !.

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.

Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn , để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi ….

Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.

Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.

Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.

Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn .

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước.

Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian.

Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi.

Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười xua tan màn đêm u tối trong bạn.

Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác.

Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.

Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ.

Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt (Okies!).
Khi bạn được sinh ra , bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.

Hãy giữ những vật dù nhỏ nhất của người bạn thân… biết đâu sau này nó sẽ là một kỉ niệm của bạn.
Hãy nói những lời yêu thưong nhất đến người mà bạn yêu thương ….

Bạn chưa cần đến 3 giây để nói “I love you”, chưa đến 3 phút để giải thích câu nói ấy, chưa đến 3 ngày để cảm nhận được ý nghĩa của nó , nhưng để chứng minh câu nói đơn giản ấy thì cả cuộc đời vẫn là chưa đủ.

Cũng như vậy: Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người.

Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn. Và những người đáng giá sẽ không bao giờ làm bạn khóc.

Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi.

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.

Hãy làm những gì bạn muốn làm, mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn .

Yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì .

Tình yêu là con dao. Nó đâm nát con tim hay có khi nó khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kỳ và sẽ theo ta đến cuối đời.
Tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi.

Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở nên ngọt ngào , có đủ thử thách để trở nên vững mạnh , có đủ nỗi buồn để bạn hiểu cuộc đời , có đủ niềm tin để bạn bước tới và có đủ tình yêu để dâng hiến cho đời .


- Copyright © Truyện ngắn plus - Truyện ngắn plus - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -